Chiều ngày thứ bảy, khi công viên cho chú ch.ó con ăn, Tiêu Hà chạy vội về nhà tắm rửa đồ vì hẹn xem phim cùng Hữu Thiên.
- Xin để đợi? – Tiêu Hà ngay khi thấy Hữu Thiên ở ghế đá trong sân từ lúc nào.
Hữu Thiên mỉm , dậy, giọng ung dung.
- Mới đến thôi. Không trễ .
Tiêu Hà gật nhẹ, bước gần.
- rủ em chí cốt cùng, mà rủ ?
- Đức Thành chê hoạt hình 3D trẻ con quá. Còn thì… cũng là của mà. – Hữu Thiên nhún vai.
Tiêu Hà phì cùng bước xe.
Tại rạp chiếu phim, khi mua bắp và nước xong, hai đang định thì phía vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng:
- Là hai ? Trùng hợp thật đấy. – Thanh Ngọc nhoẻn , khoác tay Nhật Khánh bước tới.
Cả bốn trong giây lát. Không khí chút gượng gạo. Hữu Thiên nhướn mày, nhạt.
- Ừ, trùng hợp đến mức khó chịu.
Dứt lời, nắm tay Tiêu Hà kéo . Nhật Khánh theo, ánh mắt chùng xuống, còn Thanh Ngọc vẫn giữ nụ nhẹ nhưng trong lòng mấy dễ chịu.
- Cậu cần gay gắt thế ? – Tiêu Hà nhăn mặt khi xuống ghế.
- Mình chỉ sự thật thôi. Không lẽ nhào tới tay bắt mặt mừng ? – Hữu Thiên ngã , thản nhiên đáp.
Tiêu Hà thở dài, buồn tranh cãi. Cô điều chỉnh tư thế , ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh. Một gã đàn ông cách đó xa đang chằm chằm đôi chân trắng của cô bằng cặp mắt dê xồm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-148-oan-gia-ngo-hep.html.]
Hữu Thiên bắt gặp ánh đó, liền cau mày, cởi áo khoác, phủ lên chân cô. Thấy bạn đột nhiên chồm sang, Tiêu Hà giật , hỏi.
- Gì ?
- Ta sợ nàng lạnh. – Hữu Thiên nghiêng đầu, tinh nghịch.
- Cậu nhập vai sâu đấy. – Tiêu Hà lườm .
Hữu Thiên bật , nhún vai vô tội.
- Lại gặp hai . – Giọng nữ quen thuộc vang lên.
Cả hai đồng loạt sang, bắt gặp Nhật Khánh và Thanh Ngọc bên cạnh.
- Hai ở đây ? – Tiêu Hà ngạc nhiên hỏi.
- Phải. – Nhật Khánh đáp gọn, nhưng ánh mắt như lạnh vài phần khi lướt qua chiếc áo khoác chân cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, bốn liền . Hữu Thiên và Thanh Ngọc hai bên, Tiêu Hà và Nhật Khánh giữa. Khoảng cách vật lý gần kề, nhưng tâm trí mỗi như đang ở một giao lộ cảm xúc khác .
Tiêu Hà cố tập trung bộ phim, nhưng tâm trí sớm trôi mất. Cô ngờ ngày cùng Nhật Khánh chung một rạp, xem cùng một bộ phim. Chỉ là ngay đây nhưng như cách xa nghìn trùng.
Đến một đoạn cao trào, Tiêu Hà nghiêng lấy ly nước trong khay. Cùng lúc đó, Nhật Khánh cũng vươn tay lấy phần bắp rang. Hai bàn tay chạm khẽ . Tiêu Hà giật , rụt tay , sang đầy lúng túng.
Nhật Khánh cũng đang cô, ánh mắt khó đoán. Cả hai im lặng, gì, chỉ tiếng phim vang lên đều đều như che giấu cảm xúc đang chồng chéo trong lòng họ.
Ở bên , Thanh Ngọc nheo mắt thấy thứ. Cô vội nghiêng khoác tay Nhật Khánh, tựa đầu vai như cố tình trưng một lời tuyên bố lặng thầm mà cay nghiệt.
Nhật Khánh đẩy . Chỉ im, ánh mắt vẫn hướng lên màn hình, nhưng rõ ràng còn theo kịp nội dung phim nữa.
Giữa ánh đèn lờ mờ và âm thanh đều đặn từ bộ phim, thế giới như chậm , chỉ còn Hữu Thiên tỉnh táo để nhận nét đượm buồn trong đôi mắt của Tiêu Hà. Lồng n.g.ự.c tựa như ai đó bóp nghẹt, khó chịu mà chẳng thể thốt thành lời. Ánh mắt đó… lẽ sẽ chẳng bao giờ dành cho .