Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 102: Anh nghĩ hắn sẽ tha cho anh sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:06:47
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở cảnh sát, phòng gặp mặt.

 

Từ khi đội ngũ luật sư cũng bó tay, khuyên cô nên thành khẩn khai báo để tranh thủ giảm án, Phó Hy Lâm gần như sụp đổ .

 

còng tay bằng chiếc còng lạnh lẽo, nặng nề, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, như thể trong đó một lỗ hổng trống rỗng, tiêu cự, sinh khí.

 

Quách Uyển Như ngoài tấm kính một chiều phụ nữ đang bên trong.

 

Dù bình thường quan hệ giữa hai chẳng mấy hòa thuận, thậm chí còn căng thẳng, nhưng thấy cảnh tượng thế , bà cũng khỏi cảm thấy xót xa.

 

Bà mím môi: “Hy Lâm, ba con gọi điện , chuyện bên trong ông thu xếp thỏa, sẽ ai khó con .”

 

Không rõ Phó Hy Lâm lọt , một lúc , cô mới cất giọng hỏi: “Vì ông đến?”

 

Quách Uyển Như khựng , giải thích: “Công ty xảy nhiều chuyện, ba con thể tách …”

 

“Không thể, thể…”

 

Phó Hy Lâm lặp lặp bốn chữ , nhịn bật khẽ: “Tại mỗi xảy chuyện, ông luôn sẵn sàng cứu công ty, nhưng với thì lúc nào cũng là ‘ thể’?”

 

“Trong lòng ông , công ty luôn quan trọng hơn đúng ? Bây giờ xảy chuyện, ông thà từ bỏ cũng cứu công ty ?”

 

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng chứa đầy châm biếm và tuyệt vọng.

 

Quách Uyển Như cũng nên gì để an ủi cô . Bà từng nghĩ Phó Hy Lâm sống với Phó Hạ Viễn bao nhiêu năm như thế, hẳn quen với việc .

 

Là vợ ông , sống cùng ông nhiều năm, bà rõ con thế nào.

 

Công ty là tâm huyết suốt ba mươi năm của ông , thể bỏ là bỏ. Nếu hôm nay bắt là bà, lẽ Phó Hạ Viễn cũng sẽ quyết định y hệt.

 

Tỉnh táo , Quách Uyển Như phụ nữ bên trong, mím môi: “Đội ngũ luật sư của Phó thị sẽ tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho con. Bây giờ con cứ theo lời họ …”

 

Phó Hy Lâm bà một lúc, trong mắt phủ đầy lạnh lẽo, chợt bật khinh miệt: “Nếu ở đây là Hứa Đông Hạ, bà cũng sẽ nhẹ nhàng khuyên cô tự thú như ?”

 

Câu hỏi kiểu so sánh như thế, Đông Hạ từng hỏi bà một .

 

Quách Uyển Như im lặng hai giây, nhớ đến ánh mắt thất vọng và kiên quyết của Đông Hạ ngày đó, trong lòng thắt , : “Không ‘nếu’, Đông Hạ sẽ là con, nó sẽ những việc như .”

 

Cơ thể gầy gò của Phó Hy Lâm chấn động rõ rệt.

 

Hứa Đông Hạ sẽ là cô, mà cô cũng thể là Hứa Đông Hạ, đúng ?

 

cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên tiếng động: “ là như , cô thật sự ưu tú hơn nhiều. Chỉ tiếc là, cô một như bà.”

 

Sắc mặt Quách Uyển Như thoáng cứng đờ, ngón tay đặt túi xách vô thức co .

 

Phó Hy Lâm ngẩng đầu, thẳng bà: “Thật , kẻ chịu trách nhiệm lớn nhất cho tất cả những gì xảy hôm nay… là bà.”

 

“Nếu năm đó bà ở bên cha , Hứa Đông Hạ trở về nước, gặp Lục Hà. sẽ vì ghen tị mà những chuyện thể cứu vãn.”

 

“Còn nữa, nếu bà gọi điện báo cảnh sát, Hứa Triệu Thừa chết, con gái bà sẽ mất cha, và cũng ở đây.”

 

“Nếu ngay từ đầu bà xuất hiện trong nhà họ Phó, thì chẳng chuyện gì xảy cả.”

 

Lời của cô như d.a.o nhọn, đ.â.m từng nhát một tim Quách Uyển Như, m.á.u chảy đầm đìa.

 

Rất lâu , khí trở nên đông cứng, Quách Uyển Như mới như lấy giọng , khàn khàn: “Cho nên đó cố gắng hết sức để bù đắp, là các cho cơ hội…”

 

Phó Hy Lâm thản nhiên bà, mở miệng: “Bà sai . Không chúng cho bà cơ hội. Là mỗi đến lúc lựa chọn, bà đều chọn Phó gia.”

 

Lời dứt, Quách Uyển Như im bặt.

 

sai.

 

nhiều cơ hội, thể giải thích rõ ràng với Đông Hạ, thể cứu vãn mối quan hệ giữa họ, nhưng nào đến thời khắc then chốt, bà cũng chọn Phó thị, chọn con gái .

 

Sự thật mà bà cố gắng chôn giấu, tự dối bao lâu nay, nay phơi bày trần trụi khiến bà còn chốn dung .

 

Đông Hạ đúng, bà một vợ , càng xứng .

 

Bởi vì bà luôn đặt lợi ích của bản lên hàng đầu, luôn sợ rằng nếu Phó gia xảy chuyện thì bản cũng sẽ kéo theo, luôn lo lo mất…

 

 

Buổi trưa, phòng riêng trong nhà hàng.

 

Phó Hạ Viễn đến đúng hẹn. Nhìn đàn ông đối diện đang thong thả pha , ông cau mày: “Nói thẳng vấn đề .”

 

Chu Tĩnh Nhiên rót đầy một chén , nhấp một ngụm mỉm nhàn nhạt:

 

“Phó tổng, đến thì cứ thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như .”

 

Chưa rõ rốt cuộc đang tính toán điều gì, Phó Hạ Viễn cũng dám hành động thiếu suy nghĩ. Ông nhấc đũa lên, mặt vẫn căng thẳng, theo lời đối phương, bắt đầu ăn .

 

Không khí trong phòng riêng yên tĩnh.

 

Một lúc , Chu Tĩnh Nhiên đột ngột lên tiếng:

 

“Phó tổng suy nghĩ thế nào ?”

 

Tay đang cầm đũa của Phó Hạ Viễn khựng , ông đặt đũa xuống, thẳng đối phương:

 

“Cậu bảo hợp tác với , nhưng thật ?”

 

Ý ông là chỉ chuyện năm xưa.

 

Cho đến giờ phút , Phó Hạ Viễn vẫn thể tin rằng Chu Tĩnh Nhiên thực sự chuyện xảy năm đó.

 

Ông nghi ngờ tất cả chỉ là cái bẫy, chỉ để dụ ông mắc câu.

 

Chu Tĩnh Nhiên dường như sớm đoán ông sẽ nghi ngờ. Hắn cầm khăn giấy lau miệng, mỉm ung dung:

 

“Phó tổng cảnh giác là , bởi vì giữa các đối tác, điều kiêng kỵ nhất chính là lừa dối.”

 

Hắn dừng một chút, tiếp:

 

ông cứ yên tâm, chuyện năm đó, cho đến hiện tại, ngoài ông , chỉ còn .”

 

Lời dứt, tay Phó Hạ Viễn đang cầm chén đột nhiên siết chặt, quai hàm siết cứng , ánh mắt sắc bén thẳng đối phương, giọng lạnh lùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-102-anh-nghi-han-se-tha-cho-anh-sao.html.]

 

“Cậu gì?”

 

Chu Tĩnh Nhiên đối diện ánh mắt sắc như d.a.o của ông , hề e sợ, chậm rãi đáp:

 

“Những gì nên , nên đều cả.”

 

Rồi bổ sung thêm một câu:

 

“Phó tổng, thật sự thì ông còn tàn nhẫn hơn cả tưởng tượng.”

 

Phó Hạ Viễn nặng nề đặt chén xuống bàn, sắc mặt âm u khó coi:

 

“Cậu nghĩ sẽ tin ?”

“Chuyện xảy năm đó, lúc đó còn là thằng nhóc ranh con dứt sữa, thể…”

 

Nói đến đây, sắc mặt ông bỗng chốc sững , như chợt nhớ điều gì.

 

Chu Tĩnh Nhiên tựa ghế, những ngón tay thon dài gõ nhịp lên mặt bàn, nhàn nhã mỉm :

 

“Phó tổng, ông nhớ điều gì ?”

 

Phó Hạ Viễn mím chặt môi, gì.

 

Huyệt thái dương giật giật liên hồi, gân xanh nổi rõ mu bàn tay.

 

Chu Tĩnh Nhiên cũng vội, như mới nhớ , vẻ bụng nhắc nhở:

 

“À đúng , chắc Phó tổng , tối qua trong buổi tiệc sinh nhật, cảnh sát cùng con gái ông tên là Giang Mạc.”

 

Giang Mạc?

 

Phó Hạ Viễn cảm thấy cái tên quen tai.

 

Chu Tĩnh Nhiên cố ý dừng vài giây cho ông thời gian phản ứng, chậm rãi :

 

“Giang Mạc là con trai của Giang Diễn Đình.”

 

Như sét đánh ngang tai, đồng tử Phó Hạ Viễn co rút, tai ù .

 

Gương mặt ông tràn đầy kinh ngạc và thể tin nổi, thở cũng bỗng chốc trở nên nặng nề và gấp gáp.

 

Giọng run rẩy:

 

“Cậu gì?”

 

Chu Tĩnh Nhiên nhướng mày:

 

“Xem Phó tổng thật sự . Vậy chắc ông cũng , Giang Mạc cho đến giờ vẫn đang âm thầm điều tra sự thật về vụ việc năm đó của nhà họ Lục, cùng với nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha .”

 

“Với tình hình hiện tại, lâu nữa thôi, Giang Mạc sẽ phát hiện cha hy sinh do tai nạn công tác, mà là khác hãm hại để bịt miệng.”

 

“Ông xem, một khi Giang Mạc cha c.h.ế.t vì liên lụy đến vụ bắt cóc năm đó, liệu tra đến ông ?”

 

Phó Hạ Viễn nắm chặt tay, ánh mắt tối sầm như vực thẳm, lạnh băng cứng ngắc.

 

Chu Tĩnh Nhiên nâng mắt ông , bỏ lỡ biểu cảm nào, chậm rãi tiếp:

 

“Còn nữa, nếu như Lục Hà tất cả, ông nghĩ sẽ tha cho ông ?”

 

“Phó tổng, ông nên , bây giờ ông còn đường lui nữa .”

 

Phó Hạ Viễn cố ép giữ bình tĩnh, lạnh lùng , môi mím chặt:

 

“Được, hợp tác với .”

 

Chu Tĩnh Nhiên hài lòng nhếch môi, nâng chén lên:

 

“Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

 

 

Đêm khuya – Phòng ngủ.

 

Đông Hạ đang xem một video giảng dạy của một giáo sư phẫu thuật lồng n.g.ự.c nổi tiếng quốc tế. Cô Lục Hà từ phòng tắm , tiến gần lưng .

 

Khi cô phản ứng kịp thì một bóng đen bao phủ phía .

 

Lục Hà cúi , dùng cánh tay giam cô giữa và bàn học. Khoảng cách quá gần, hương thơm sữa tắm mát lạnh thoảng từ khiến da đầu cô run lên một chút.

 

Giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên từ phía đỉnh đầu:

 

“Đang xem gì đấy?”

 

Tim Đông Hạ run lên một nhịp, như dòng điện chạy qua . Cô thẳng , thành thật trả lời:

 

“Là một bài giảng chuyên môn, em đang xem kỹ thuật mổ của một giáo sư nước ngoài.”

 

Lục Hà bật nhẹ, thẳng , từ tốn đến bên giường:

 

“Ngày mai em về bệnh viện , tối nay ngủ sớm một chút.”

 

Khi chạm ánh mắt trong sáng vô hại của , tim Đông Hạ bất giác đập nhanh hơn. Cô cảm thấy như chú thỏ nhỏ sói xám chằm chằm.

 

Cô cố giữ bình tĩnh, khẽ “ừm” một tiếng, tắt máy tính, lặng lẽ vòng qua đuôi giường trèo lên giường từ phía bên .

 

Thấy , Lục Hà khẽ nhếch môi .

 

Anh tắt đèn tường, xuống bên giường.

 

Trong bóng tối mờ ảo, Đông Hạ rõ mặt và biểu cảm của . Cô yên lặng một lúc, thấy gì bất thường, trái tim vốn sắp nhảy khỏi n.g.ự.c cũng dần bình .

 

Cô xoay , chuẩn nhắm mắt ngủ.

 

Ngay lúc , đàn ông đột ngột đưa tay kéo cô lòng. Tấm lưng cô áp sát lồng n.g.ự.c nóng bỏng và rắn chắc của . Những nụ hôn nhẹ nhàng phủ kín lên làn da cổ cô.

 

Đông Hạ lập tức nín thở.

 

Chiếc áo ngủ tuột xuống, để lộ bờ vai trắng mịn mềm mại…

Loading...