Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 109: Một đám cưới đàng hoàng.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 14:42:46
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong văn phòng rộng lớn, ánh nắng từ ngoài chiếu , nhưng trong khí vẫn còn phảng phất chút lạnh lẽo tan.

Đông Hạ im lặng lâu mà gì.

Quách Uyển Như nghĩ cô rõ, bèn lặp : “Đông Hạ, Hy Lâm lời với con. Nó nhận tội , con cũng nên…”

 

Những lời còn của bà kịp hết, Đông Hạ đoán ý, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh ngắt lời:

“Là với rằng đừng chấp nhặt nữa, đúng ?”

 

Quách Uyển Như sững khi đối diện ánh mắt mỉa mai đó của cô.

Đông Hạ bà, khẽ nhếch môi: “Xem bà cũng hiểu lắm. rộng lượng như bà tưởng .”

 

Quách Uyển Như hé miệng, nhất thời nên lời.

Hóa mối quan hệ giữa hai căng thẳng đến mức, bất kể gì cũng khó mà kết thúc trong êm .

Hôm nay cũng ngoại lệ.

 

Đông Hạ đưa câu trả lời rõ ràng. Vì công việc, Quách Uyển Như cũng tiện ở lâu, chỉ vài câu lập tức rời .

đến cửa, lưng bỗng vang lên giọng nữ, lạnh lùng và dứt khoát:

 

“Bà Quách, bà cũng đừng tìm cô nữa. Dù tìm ai, kết quả cũng như thôi.”

 

Quách Uyển Như khựng , từ từ xoay cô gái bên trong phòng. Trên gương mặt bà là nỗi thất vọng và phức tạp sâu sắc, giọng nặng nề:

“Đông Hạ, nhất định con khiến nhà họ Phó rơi cảnh thì mới hài lòng ? Chẳng lẽ con tận mắt thấy về cảnh ngộ như xưa, con mới chịu buông tha?”

 

Đông Hạ mím chặt đôi môi đỏ, từng chữ rõ ràng lạnh lẽo:

“Không đẩy các đến đường cùng, là chính các ép còn đường lui.”

 

Nói xong, cô cũng liếc bà thêm một nào, trở phía bàn việc, tiếp tục chuẩn cho ca phẫu thuật tiếp theo.

Quách Uyển Như cứng đờ tại chỗ mấy chục giây, mới chậm rãi, nặng nề bước khỏi văn phòng.

 

Sau khi bóng dáng phụ nữ biến mất nơi ngưỡng cửa, Đông Hạ bất chợt dừng tay, từ tốn ngẩng đầu, liếc về phía cánh cửa, trong mắt ánh lên vẻ rối ren.

Khoảng hai giây , cô mở ngăn kéo, lấy điện thoại , gửi một tin nhắn cho Lục Hà:

 

“Tối nay em hẹn gặp một bạn, cần đến đón.”

 

Tin nhắn gửi thành công, cô cất điện thoại, dậy rời khỏi văn phòng, hướng về phía phòng phẫu thuật.

 

 

Cùng lúc đó, tại một văn phòng rộng rãi và sáng sủa khác, Lục Hà cũng nhanh chóng nhận tin nhắn từ phu nhân .

Anh mở thoáng qua, ánh mắt dịu dàng.

 

Thẩm Nhất Hàng phát hiện sự khác lạ mặt , dựa lưng ghế sofa, khẽ nhướng mày:

“Sao thế? Chị dâu nhắn tin ? Nhìn mà nhập tâm thế.”

 

Lục Hà đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu , nhẹ giọng:

“Cậu tìm chuyện gì?”

 

Quay chuyện chính, Thẩm Nhất Hàng tới quả thật là chuyện, hơn nữa còn nhỏ.

Anh lấy điện thoại từ túi quần, mở mục ảnh, đưa cho đối diện xem, nét mặt nghiêm túc:

“Cậu xem mấy tấm hình .”

 

Lục Hà cúi mắt qua ảnh trong điện thoại, ánh mắt rõ ràng trầm xuống.

Thẩm Nhất Hàng sắc mặt ngưng trọng, giải thích ngắn gọn:

“Ảnh là bạn gửi. Hôm qua chơi ở hộp đêm, tình cờ thấy gặp Giang Mạc.” Anh ngừng một chút, đối diện, môi mím :

“Không . Là Lục Ly, đúng ?”

 

Anh suy đoán như lý: quan hệ giữa Giang Mạc và Lục Hà từ đến nay căng thẳng, bình thường thể nào gặp riêng, còn ở nơi kín đáo như . Nên trong ảnh, khả năng là nhân cách – Lục Ly.

 

Lục Hà im lặng vài giây, khẽ “ừ” một tiếng, phủ nhận.

Thẩm Nhất Hàng khựng , nhíu mày:

“Vậy tức là Giang Mạc sớm sự tồn tại của Lục Ly?”

 

Hơn nữa, họ còn âm thầm giữ liên lạc suốt thời gian qua, đến mức ngay cả Lục Hà cũng hề .

Đôi môi mỏng của Lục Hà mím thành một đường thẳng chút cảm xúc.

Ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh đến lạnh lẽo.

 

Nếu Giang Mạc sự tồn tại của Lục Ly mà vẫn luôn giả vờ như , thì tất cả đều là do Lục Ly sắp đặt.

 

Thẩm Nhất Hàng trấn tĩnh , thấy đàn ông trầm mặc gì, bèn do dự mở miệng:

“Giang Mạc và Lục Ly… thật sự nghĩ giữa hai họ mối liên hệ gì.”

 

“Có thể là vì Giang Diễn Đình.”

 

“Ý là… cha của Giang Mạc?”

 

“Có khả năng Lục Ly đang giữ thứ gì đó mà Giang Mạc cần.”

 

“Là sự thật mà Giang Mạc vẫn luôn điều tra suốt những năm qua?”

 

Lục Hà hiện tại chỉ thể đoán như . Có lẽ Lục Ly nguyên nhân cái c.h.ế.t của Giang Diễn Đình, hoặc thể nắm những bí mật nào đó, nên mới khiến Giang Mạc giữ liên lạc.

 

Thẩm Nhất Hàng trầm ngâm, vẫn hiểu nổi, nhíu mày:

rõ, cái c.h.ế.t của Giang Diễn Đình thì liên quan gì đến Lục Ly?”

 

Chính xác hơn, là tại Lục Ly về cái c.h.ế.t ?

Hoặc đúng hơn, vì chủ động điều tra chuyện đó?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-109-mot-dam-cuoi-dang-hoang.html.]

Ánh mắt Lục Hà tối , trong đầu hàng loạt suy đoán ngừng hiện lên, như lột từng lớp sương mù, phía dường như là một vực sâu vô tận.

 

 

Hoàng hôn buông xuống, đèn hoa dần sáng, màn đêm phủ khắp thành phố.

Trong một nhà hàng kiểu Pháp yên tĩnh và thanh nhã, bầu khí dịu dàng thoáng đãng.

 

Khi Đông Hạ từ bệnh viện vội vã đến, Ôn Như Chu mặt từ .

Anh ở một góc yên tĩnh, đang tao nhã lật xem thực đơn, ngẩng đầu thấy cô thì mỉm quen thuộc.

 

Sau khi gọi món xong, nhân viên rời .

Ôn Như Chu nhấc ly nước chanh lên nhấp một ngụm, phụ nữ đối diện, khẽ :

“Sao đột nhiên nhớ mời ăn cơm thế?”

 

Đông Hạ cũng mỉm , quanh co, thẳng thắn:

“Vì vài chuyện, hỏi giáo sư Ôn một chút.”

 

Ngón tay Ôn Như Chu đang cầm ly nước khựng . Anh đặt ly xuống, ý bên môi sâu hơn, nửa đùa nửa thật:

“Hóa là ‘uống rượu mượn cớ ngắm cảnh’. mà, thật lòng nhé, em gọi một tiếng ‘giáo sư Ôn’ thế sợ đấy.”

 

Anh ngừng một chút, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Sao? Em hỏi chuyện của Lục Hà ?”

 

Anh quả thật thông minh, đoán mục đích cô đến đây.

Đông Hạ cũng bất ngờ. Cô luôn cảm thấy rằng, những bạn xung quanh Lục Hà chẳng ai là kẻ tầm thường.

Cô gật đầu, phủ nhận.

 

Ánh mắt của Ôn Như Chu trở nên sâu thẳm, ngón tay theo thói quen gõ nhẹ lên mặt bàn, lơ đãng hỏi: “Sao , Lục Ly xuất hiện ?”

Đông Hạ sững , chút bất ngờ, gật đầu.

 

Cô mím môi: “Em tình trạng đây của Lục Hà.”

Ôn Như Chu cô, im lặng vài giây, rõ ràng: “Em cũng là bác sĩ, chắc em hiểu rõ, việc Lục Ly xuất hiện thường xuyên nghĩa là gì.”

 

Cô dĩ nhiên hiểu, cũng điều đó nghĩa thế nào.

Nhân cách phụ chiếm giữ thể nhân cách chính—trong y học nhiều trường hợp như , và chính điều đó khiến cô lo lắng, nên mới tìm đến .

 

Ôn Như Chu thấy cô bình tĩnh hơn tưởng, khỏi bật .

Anh nghĩ tới điều gì, bèn với hàm ý sâu xa: “ nghĩ, Lục Hà chọn em, lẽ là chuyện nhất thời xúc động .”

 

 

Khi trở về căn hộ, là chín giờ đêm.

Vừa bước cửa, Đông Hạ thấy ở lối một đôi giày đế bệt của nữ và một đôi giày da nam, khiến cô khựng .

 

Cô còn đang đoán xem ai đến nhà thì Lục Hà thấy tiếng, từ trong , khuôn mặt nở nụ dịu dàng, giọng trầm ấm: “Em về .”

 

Đông Hạ dép trong nhà, bước đến gần , đưa đồ trong tay : “Em mua chút đồ ngon cho .”

 

Lục Hà xoa đầu cô: “Cảm ơn bà Lục.” Rồi nhắc nhở: “Nhà khách.”

“Em thấy , đôi giày ở cửa .”

 

Đông Hạ liếc về phía phòng khách, tò mò hỏi: “Ai đến ? Bạn ?”

Lục Hà lắc đầu, nắm tay cô, dẫn về phía phòng khách.

 

Đông Hạ thấy trong phòng khách thì ánh mắt khẽ d.a.o động, cả sững , hiếm khi bối rối như .

Lục Hà siết c.h.ặ.t t.a.y cô như đang âm thầm tiếp thêm dũng khí, bình tĩnh giới thiệu: “Đây là . Còn đây là chú , Lục Vị Diễn.”

 

Đông Hạ lễ phép chào từng , thái độ dè dặt.

Từ xuống , Từ Tư Dung đánh giá cô mấy lượt. Dù trong lòng vui, nhưng bà thể hiện ngoài, chỉ ậm ừ đáp một tiếng lạnh nhạt.

 

Lục Vị Diễn thì tỏ thiện hơn. Trước đây ông từng thấy ảnh Đông Hạ báo chí, nhưng hôm nay gặp thật mới thấy còn xinh hơn cả màn ảnh.

Ông , để xoa dịu khí, liền đùa vui: “Cháu là Đông Hạ đúng ? Chú thường Tiểu Hà nhắc đến cháu hoài. là cô gái xinh , tệ , Tiểu Hà, mắt cháu tinh đấy.”

 

Lục Hà cô gái bên cạnh, thuận miệng tiếp lời: “Cũng , ai bảo là bà xã của cháu chứ.”

Câu đó dứt, Lục Vị Diễn bật .

 

Trước mặt lớn, Đông Hạ khỏi thấy ngại, cô nhẹ nhàng kéo áo một cái, hiệu cho bớt đùa .

Lục Hà chú ý đến động tác nhỏ , chẳng hề kiêng dè, liền nắm lấy tay cô – bàn tay “gây rối” – nghiêng đầu cô: “Sao ?”

 

“….”

Đông Hạ , cố tình.

 

gượng với Lục Vị Diễn, nhỏ giọng : “Cháu cắt ít hoa quả cho , sẽ ngay.”

Nói cô giật lấy túi đồ trong tay Lục Hà, vội vàng chạy bếp.

 

Lục Hà bóng dáng cô “chạy trốn” mà nhịn bật , nơi khóe mắt ánh lên vẻ dịu dàng rõ rệt.

 

Từ Tư Dung thấy cảnh thì khựng .

Trong ký ức của bà, con trai bà hiếm khi vui đến .

về phía cửa bếp, ánh mắt phức tạp, khẽ nhíu mày.

 

Bà thật sự hiểu, rốt cuộc cô gái điểm gì mà khiến con trai bà nhiều chuyện đến thế, thậm chí tiếc trở mặt với nhà họ Phó.

Nghĩ đến việc đối đầu với nhà họ Phó, đầu bà bắt đầu âm ỉ đau.

 

Từ Tư Dung thu ánh mắt, về phía Lục Hà, mím môi :

“Đã lấy giấy chứng nhận kết hôn thì nên tổ chức một đám cưới cho hồn.”

Loading...