Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 122: Nửa đẩy nửa kéo.

Cập nhật lúc: 2025-06-15 10:00:13
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm sau, Đông Hạ vừa mới trở lại bệnh viện thì đã nghe được một tin cực kỳ tốt.

 

Bệnh viện đã tìm được trái tim phù hợp, ca phẫu thuật của An An đã có thể sắp xếp lịch mổ.

 

Cô lập tức báo tin này cho Lý Diên, người kia vừa nghe đã xúc động đến rơi nước mắt. Trước đó bà vẫn nghĩ ca mổ này còn xa vời, không ngờ tin tức này lại mang đến cho bà một tia hy vọng thật sự.

 

Sau niềm vui ngắn ngủi, Lý Diên lại nhớ đến chi phí thuốc men và phẫu thuật đắt đỏ, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng tan biến.

 

Đông Hạ vừa nhìn đã đoán ra được bà đang nghĩ gì.

 

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay bà, nói:

“Cái này dì cầm lấy đi ạ.”

 

Lý Diên nhìn rõ thứ trong tay, ánh mắt hơi co lại.

 

Bà vội vàng lắc đầu từ chối, gương mặt đầy khó xử:

“Dì không thể nhận thêm tiền của cháu được, trước đây đã làm phiền cháu quá nhiều rồi, nếu bây giờ lại cầm tiền này… dì thật sự không thể trả nổi món nợ ân tình này.”

 

Đông Hạ tất nhiên không nhận lại, cô nhìn An An đang nằm trên giường bệnh, giọng bình tĩnh:

“Đây là điều duy nhất cháu có thể làm cho thằng bé, dì cứ yên tâm cầm lấy đi ạ.”

 

Lý Diên khựng lại, bàn tay cầm thẻ ngân hàng siết chặt hơn. Gương mặt bà hiện lên vẻ phức tạp, mắt hơi đỏ:

“Hạ Hạ, thật ra cháu không nợ bọn dì điều gì cả. Việc của Triệu Thừa, vốn chẳng liên quan gì đến cháu. Dì đã từng nói rất nhiều lời tổn thương cháu, cháu đừng để bụng nhé…”

 

Vừa nói đến đây, có lẽ là vì quá day dứt, nước mắt bà liền tuôn ra như suối.

 

Đông Hạ chưa từng để bụng những lời đó. Bởi vì cô hiểu, bất kể là ai, khi phải một mình mang theo một đứa trẻ, lại mất đi trụ cột gia đình trong chớp mắt, thì đều khó mà giữ nổi sự tỉnh táo.

 

Cô biết cái cảm giác như trời sập xuống nhưng vẫn phải gắng gượng chống đỡ là như thế nào.

 

Cô biết nó khó chịu thế nào – đặc biệt là khi người phụ nữ ấy còn phải đơn độc nuôi con. Dù cô từng nhiều lần oán trách Triệu Thừa bất công với mình, từng muốn cắt đứt quan hệ với họ… nhưng khi mọi chuyện đi đến mức này rồi, cô vẫn không thể hoàn toàn dửng dưng.

 

Bởi vì, bỏ qua hết thảy thù hận, đứa trẻ là vô tội.

 

Lý Diên lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt đang trầm mặc, bà kiềm nén cảm xúc một lúc, nghẹn ngào nói:

“Hạ Hạ, đều là lỗi của dì.”

 

Đông Hạ không hiểu, nhìn bà đầy nghi hoặc.

 

Lý Diên do dự một lát, cụp mi mắt, giọng nặng nề đầy áy náy:

“Năm đó Triệu Thừa kiếm được chút tiền, đã vài lần muốn quay lại tìm cháu. Lúc đó dì đang mang thai An An, dì lo ông ấy sẽ dồn hết tâm trí lên cháu, mà bỏ rơi An An… nên đã nhiều lần ngăn cản ông ấy, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t ra để uy hiếp…”

 

Bà ngưng lại vài giây, rồi tiếp tục:

“Ông ấy không phải không muốn nhận cháu, chỉ là… lực bất tòng tâm.”

 

Tựa như bị sét đánh, sắc mặt Đông Hạ lập tức trở nên trắng bệch, cô đứng ngây người, m.á.u trong người như đông cứng lại, toàn thân lạnh toát từng chút một.

 

Cổ họng cô như bị ai đó bóp chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Lý Diên lau nước mắt, quay lại tủ lấy túi xách, rút ra một tấm ảnh cũ nát đã ố vàng, đưa cho cô.

 

Bà nói:

“Đây là di vật của Triệu Thừa, dì vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để trả lại cho cháu. Lúc còn sống, ông ấy chỉ cần rảnh rỗi là lại ngồi ở góc tường nhìn tấm ảnh này ngẩn người.”

 

Đầu ngón tay Đông Hạ cứng đờ, cô chậm rãi nhận lấy bức ảnh.

 

Chỉ trong chớp mắt, viền mắt cô đã đỏ bừng.

 

Tấm ảnh này là chụp khi cô còn học tiểu học, cũng là tấm ảnh duy nhất chụp chung giữa cô và Triệu Thừa.

 

Năm đó khi Triệu Thừa bỏ rơi cô, lúc Quách Uyển Như đến đón cô đi, cô đã lục tung căn nhà cũ để tìm lại tấm ảnh này mà không thấy, vì thế vừa đi vừa khóc mãi không thôi.

 

Giờ mới biết, hóa ra tấm ảnh không mất, mà là bị Triệu Thừa mang theo.

 

Đông Hạ nắm chặt góc ảnh, chau mày, cố nén nước mắt trào ra.

 

Cô bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng.

 

Lý Diên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hai tay lúng túng không biết nên để đâu, nghẹn ngào:

“Thật sự là lỗi của dì. Nếu không vì tư tâm năm đó của dì, có lẽ cháu và Triệu Thừa đã sớm nhận lại nhau, ông ấy cũng không phải mang theo nuối tiếc mà ra đi.”

 

“Chuyện đã qua rồi.”

 

Đông Hạ khẽ nói ra mấy chữ đó, tim bỗng nhiên nhói lên một cái.

 

Cô nắm chặt bức ảnh, im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nói:

“Tất cả đều đã qua, đừng nhắc lại nữa. An An sắp phải phẫu thuật rồi, dì hãy ở bên thằng bé nhiều hơn đi.”

 

Lý Diên mấp máy môi, như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

 

Bà chỉ khẽ gật đầu:

“Cháu cứ yên tâm, dì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An An, sẽ không để cháu thất vọng đâu.”

 

Đông Hạ không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

 

Vừa khép cửa, đôi mắt sáng trong của cô đã lập tức đỏ hoe. Trái tim như bị vô số con kiến cắn xé, từng cơn đau nhức âm ỉ lan khắp ngũ tạng.

 

Cô đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c vài cái, cắn chặt môi dưới, đứng yên một lúc lâu mới tỏ ra như không có chuyện gì, quay lưng rời đi.

 

Đúng lúc đó, Hà Tu Sơ từ một phòng bệnh bước ra sau khi kiểm tra xong, trông thấy hết cảnh tượng ấy. Ánh mắt cậu trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, đôi mày khẽ nhíu lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-122-nua-day-nua-keo.html.]

 

Tập đoàn Hà thị – Văn phòng Tổng giám đốc

 

Hà Chí Thành ngồi sau bàn làm việc, tay kẹp điếu xì gà, hít vài hơi đầy bực bội.

 

Trước bàn là một hàng các nhân viên cấp cao của công ty, ai nấy đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

 

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

 

Do hút quá vội, ông ta bị sặc khói, ho sặc sụa.

 

Dập tắt điếu xì gà, ông ta vung tay hất toàn bộ báo cáo và kế hoạch trên bàn xuống đất, trầm giọng quát:

“Giải thích cho tôi đi – vì sao hợp đồng gửi cho Lục thị lại bị trả về?”

 

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

 

Hà Chí Thành đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên:

“Câm hết rồi à?”

 

Cuối cùng có người lí nhí lên tiếng:

“Hà tổng, người phía Lục thị nói là ông Lục không hài lòng với nội dung hợp đồng nên…”

 

Lại có người thì thào một câu:

“Lục thị rõ ràng đang chơi xỏ chúng ta…”

 

Hà Chí Thành siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi rõ, hơi thở dồn dập:

“Không hài lòng? Không hài lòng chỗ nào? Hôm qua trong buổi tiệc không phải còn nói chuyện rất ổn sao? Bây giờ lại nói không được là không được? Các người đã điều tra kỹ chưa?”

 

“Hà tổng, hoàn toàn chính xác ạ.”

“Đúng vậy, Lục thị ngang nhiên lật kèo như vậy là xem thường Hà thị chúng ta.”

“Đúng đó! Chúng tôi vì dự án này mà tăng ca suốt mấy tuần nay, họ nói hủy là hủy – chẳng coi trọng Hà tổng ngài chút nào!”

 

Mấy người trong phòng thi nhau nói, chẳng mấy chốc đã châm ngòi cho cơn giận của Hà Chí Thành. Ông ta đập mạnh bàn, quát lớn:

“Im hết cho tôi!”

 

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

 

Ánh mắt Hà Chí Thành âm u đầy sát khí, ông ta thật sự không hiểu vì sao Lục Hà lại thay đổi ý định.

Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng, con vịt đã tới miệng lại bay mất, làm sao ông ta có thể cam lòng?

 

Bấy lâu nay, ông ta vẫn tìm cơ hội hợp tác với tập đoàn Lục thị, hy vọng kết hợp sức mạnh để mở rộng thị trường, củng cố địa vị trên thương trường. Lần này khó khăn lắm mới đợi được đối phương chủ động nhượng bộ, không ngờ kết quả lại là một phen mừng hụt.

 

Lục Hà, rốt cuộc cậu ta đang giở trò gì vậy?

 

Khi Hà Chí Thành còn đang bực bội, cửa văn phòng chợt vang lên tiếng gõ. Ông ta không buồn nhìn xem ai tới, cau có quát to:

“Cút ra ngoài!”

 

Phương Huệ vừa bước vào thì khựng lại vì câu quát đó.

 

Nhưng cô ta lập tức lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng, săn sóc:

“Có chuyện gì thế? Mọi người đang bàn công việc à? Hay là… em ra ngoài chờ một lát nhé?”

 

Hà Chí Thành nghe thấy giọng cô ta thì dừng lại, sắc mặt cũng bớt u ám hơn.

Ông ta lườm lũ nhân viên trước mặt một cái, bọn họ lập tức hiểu ý, rối rít chào rồi kéo nhau ra khỏi văn phòng như chim sợ cành cong.

 

Phòng làm việc nhanh chóng chỉ còn lại hai người.

 

Phương Huệ bước đến cạnh Hà Chí Thành, nhẹ nhàng bóp vai cho ông ta, thì thầm hỏi:

“Sao thế? Sao lại giận dữ đến vậy?”

 

Hà Chí Thành nhắm mắt lại, mệt mỏi hưởng thụ động tác mát-xa của cô ta.

 

Ông ta nặng nề nói:

“Dự án hợp tác với Lục thị mà chúng ta chuẩn bị suốt thời gian qua… sắp đổ bể rồi.”

 

Động tác trên tay Phương Huệ khựng lại, trong đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, cô ta lập tức nhớ lại những lời mà người đàn ông kia đã nói khi rời đi tối qua.

Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, cô ta chần chừ hỏi:

“Sao lại vậy?”

 

Hà Chí Thành mở mắt ra, nắm lấy đôi tay mềm mại của cô ta, sắc mặt u ám:

“Anh cũng muốn biết tại sao. Cái thằng Lục Hà khốn kiếp đó lại ngang nhiên hủy hợp đồng mà không nói một lời, chẳng thèm báo trước.”

 

Ánh mắt Phương Huệ chớp chớp.

 

Cô ta khẽ cúi người, ghé sát bên tai ông ta, giọng nói mềm như tơ nhung đầy vẻ lấy lòng:

“Hay để em tới tập đoàn Lục thị hỏi giúp anh một câu? Anh là người đứng đầu công ty, bên kia lại là người đơn phương hủy hợp đồng, đích thân anh đi hỏi thì không tiện, nhưng em thì khác, chẳng ai nói ra nói vào gì đâu.”

 

Hà Chí Thành trầm ngâm một lát, nói:

“Lục Hà không đơn giản như em nghĩ, em đi có khi cũng chẳng hỏi được gì đâu.”

 

Phương Huệ nhướng mày:

“Không thử sao biết được? Tối qua em có nói chuyện với cậu ta vài câu, chắc chắn cậu ta vẫn nhớ em. Dù hai bên không thể hợp tác, nhưng nể mặt vợ Tổng giám đốc Hà, thì cậu ta cũng không thể không phản hồi gì, đúng không?”

 

“Được, vậy em đi thử xem sao.”

Hà Chí Thành dặn dò:

“Nhớ phải khéo léo, đừng làm lớn chuyện.”

 

Ông ta hôn lên má cô ta, tay bắt đầu sờ soạng không kiêng nể. Ôm trong lòng một mỹ nhân xinh đẹp mềm mại, bao nhiêu u ám trong lòng cũng vơi đi không ít.

 

Phương Huệ tựa vào lòng ông ta, nửa đẩy nửa kéo, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười e ấp ngọt ngào.

Loading...