Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 169: Mau cút lại đây cho ông.

Cập nhật lúc: 2025-07-13 10:05:07
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc ghế cọ xát sàn phát âm thanh chói tai đến rợn .

Gương mặt tuấn tú của đàn ông như phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt u ám đen thẳm, thẳng về phía đối phương.

Toàn toát một luồng sát khí khiến khác thể ngơ, giống như một con ác quỷ từ địa ngục trở về, từng bước một tiến gần.

 

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt Hà Chí Thành trở nên cứng đờ, ông bật dậy khỏi ghế, hai tay còng, chỉ thể ngừng lùi về phía , mãi đến khi lùi sát cánh cửa.

 

Cửa khóa, mở .

Ông đập cửa liên tục mấy , bên ngoài vẫn im lặng như tờ.

Giống như tất cả sắp đặt từ .

 

Hà Chí Thành nhận điều đó, trong lòng nặng như chì rơi thẳng xuống đáy vực.

Ông dựa sát cánh cửa, cảnh giác đàn ông đang bước từng bước gần, giọng run lên vì sợ:

 

“Mày… mày định gì?! Tao cho mày , mày là cảnh sát đấy, đừng phạm pháp !”

 

“Cảnh sát?”

Giang Mạc bước đến mặt ông , chậm rãi yên. Anh cao hơn ông nửa cái đầu, từ cao cúi xuống:

 

nhắc ông mà nhỉ, bây giờ còn là Giang cảnh quan, gọi là Giang thiếu gia mới đúng.”

 

Anh cố tình dừng một nhịp, chậm rãi nhếch môi:

 

“Phạm pháp gì đó hiểu lắm. chỉ , đánh xong một trận, ngoài chỉ cần bỏ chút tiền bịt miệng mấy , là chẳng chuyện gì xảy . Mà , nó, đầu tiên thấy tiền tiện dụng đến thế.”

 

Tim Hà Chí Thành đập mạnh một cái, thể tin nổi trừng mắt đàn ông mặt.

 

Giang Mạc đối diện với ánh mắt căm hận của ông , bật :

 

“Đừng kiểu đó. Mấy chuyện , chẳng Tổng giám đốc Hà đây còn rành hơn ? Ông từng chuyện tương tự.”

 

“Vớ vẩn!”

 

“Cút mày !” — Giang Mạc quát lớn, vung tay ném mạnh chiếc ghế xuống đất, một tay tóm lấy cổ áo ông , kéo mạnh đến mức gần như nhấc bổng cả ông lên.

 

Đôi mắt đỏ ngầu trong cơn giận dữ.

Cổ áo siết chặt lấy cổ Hà Chí Thành, khiến ông gần như thở nổi, mặt lập tức đỏ bừng.

 

Ông giãy giụa kịch liệt, khuôn mặt đỏ bừng xen lẫn trắng bệch, cực kỳ khó khăn mới thốt vài từ:

 

“Giang Mạc… mày mà g.i.ế.c tao… mày cũng thoát …”

 

Khóe môi Giang Mạc phủ một tầng khí lạnh.

Anh chằm chằm kẻ đang quằn quại trong tay , im lặng mấy giây đột nhiên nhạt, bất ngờ buông tay.

 

Hà Chí Thành kịp phản ứng, cả ngã sấp xuống nền nhà, thở hổn hển từng lớn, trông vô cùng thảm hại.

 

Ông ngẩng đầu định mắng chửi, kịp mở miệng, một cú đá nặng nề giáng thẳng bắp chân.

“A a a——!”

Một tiếng gào thảm thiết xé tan sự yên tĩnh trong phòng họp.

Thế nhưng bên ngoài vẫn lặng như tờ, lấy một tiếng động nào đáp .

 

Hà Chí Thành bệt đất, lưng tựa tường, khuôn mặt vặn vẹo đầy đau đớn, mắt đỏ ngầu:

 

“Khốn kiếp! Giang Mạc, tao sẽ g.i.ế.c mày! Mày mà rơi tay tao thì tao sẽ tha cho mày! Tao sẽ …”

 

“A a a——!”

 

Giang Mạc từ cao lạnh lùng xuống, xương hàm căng chặt.

Anh khuôn mặt đau đớn đến biến dạng , ánh mắt hề d.a.o động, mím môi khẽ hỏi:

 

“Đau ?”

 

Hà Chí Thành nghiến răng, trừng mắt.

 

Trong mắt Giang Mạc hiện rõ vẻ khinh thường và căm ghét, nhạt:

 

“Nếu ba mà tàn nhẫn như bây giờ, lẽ c.h.ế.t thảm như … Đáng tiếc.”

 

đến nước , ông vẫn bày bộ dạng sợ, như thể chắc chắn rằng Giang Mạc sẽ dám trong đồn cảnh sát.

 

Giang Mạc ngẩng nhẹ cằm, ánh mắt tối .

Ngay đó, siết chặt nắm tay, tung một cú đá mạnh mẽ bụng đối phương.

 

“Á a a——!”

Tiếng hét thê thảm vang lên như chọc thủng trần nhà.

Sắc mặt Hà Chí Thành tái nhợt, lục phủ ngũ tạng đau đến co rút dữ dội.

 

Ông rạp đất, rên rỉ đau đớn, đôi mắt mở trừng trừng, đầy tia máu.

 

Giang Mạc tiến gần, chút biểu cảm, đá thêm một cú y hệt vị trí ban nãy — chỉ điều còn mạnh hơn.

 

Cú đá khiến lưng ông đập mạnh tường, phát tiếng “bịch”, cả co rút thành một cục trong góc, mặt trắng bệch.

 

Thấy Giang Mạc tiến thêm một bước, ông vội mở miệng, giọng run rẩy:

 

“Đ-đợi …”

 

Giang Mạc dừng , khẽ :

 

“Mới hai cú mà chịu nổi ? Tổng giám đốc Hà, ông ba lúc vớt lên từ biển, tận bốn viên đạn ?”

 

Anh , ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi dao, đ.â.m thẳng gã đàn ông đang đất.

 

Hà Chí Thành rùng ánh đó, thể co .

 

Ông run rẩy mở miệng:

 

… cái c.h.ế.t của ba liên quan đến … Cậu tin thì… hỏi Phó Hạ Viễn …”

 

Giang Mạc xong kiên nhẫn ngắt lời, giọng lạnh băng:

 

nên gì, cần ông dạy. Không ai trốn !”

 

Hà Chí Thành run lên, lập tức im lặng.

 

Giang Mạc cụp mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo:

 

mà, Tổng giám đốc Hà, chuyện giữa và ông vẫn xong . Đừng vội kéo khác .”

 

 

Tập đoàn Lục thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-169-mau-cut-lai-day-cho-ong.html.]

 

Thẩm Nhất Hàng lười sofa, tay cầm một chiếc iPad, liên tục theo dõi liệu đang cập nhật.

 

Anh khẽ với vẻ thích thú:

 

“Hê, nếu cứ tiếp tục rơi theo tốc độ , e là bao lâu nữa, tập đoàn Phó thị và tập đoàn Hà thị sẽ game over.”

 

Từ khi Hà Chí Thành tù và Phó Hạ Viễn bỏ trốn vì sợ tội, cả hai công ty đều như rắn mất đầu, nội bộ hỗn loạn từng thấy.

Nhiều nhân viên cốt cán từ chức đúng thời điểm then chốt, ít cổ đông và giám đốc cũng trực tiếp cuỗm tiền bỏ trốn, để một mớ hỗn độn.

 

Nếu tiếp quản, e là sẽ sụp đổ bộ.

 

Anh ngước đàn ông phía bàn việc, nhướng mày hỏi:

 

“Cậu định bắt đầu thu mua đống rác rưởi ngay bây giờ ?”

 

Lục Hà chỉ hờ hững gật đầu một tiếng.

 

Tính cách của Hà Chí Thành và Phó Hạ Viễn đều giống – trong mắt thể dung nổi một hạt cát, kiêu ngạo cực độ.

Việc thu mua những công ty mà bọn họ dày công gây dựng suốt hai, ba chục năm, chẳng khác gì tát thẳng mặt, là cú sỉ nhục nặng nề nhất đối với bọn họ.

 

Thẩm Nhất Hàng cũng nghĩ đến điểm .

 

Anh đặt iPad xuống, âm thầm giơ ngón tay cái:

 

“Cao tay, thật sự là cao tay. Nếu là hai đó, chắc tức đến mức ói m.á.u nửa thùng.”

 

Lục Hà lười biếng liếc một cái:

 

“Dạo đến thường xuyên đấy.”

 

Nụ mặt Thẩm Nhất Hàng lập tức đông cứng.

 

Nếu thật là vì đến đây xem kịch, chắc chắn sẽ đá ngoài.

Thế là lập tức nặn một nụ nịnh nọt, thẳng dậy, nghiêm túc bịa chuyện:

 

“Ài, là đến giúp bác sĩ Hứa trông chừng đấy! Cậu từ khi về nước thì ngày đêm đảo lộn, xử lý bao nhiêu chuyện, còn phỏng vấn liên tục, lỡ mà đổ bệnh thì ? chẳng qua là… lo cho thôi.”

 

Đôi mắt long lanh như đang diễn thật, trông vô cùng chân thành.

 

“…”

 

Lục Hà thản nhiên thu ánh mắt, khẽ cong môi:

 

“Thế ? Vậy cảm ơn .”

 

Vừa nhắc đến ba chữ “bác sĩ Hứa”, lòng bỗng dâng lên nỗi nhớ bà xã nhà .

Đã lâu thấy bóng dáng cô ở nhà, khí trong nhà bỗng trở nên vắng lạnh khác thường.

 

Nghĩ đến đây, xoay ghế, hướng mặt về phía cửa sổ sát đất.

 

Ngoài trời, mặt trời đang dần lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua cửa sổ chiếu lên , như mạ thêm cho một lớp ánh vàng rực rỡ.

 

Đồng thời, cũng xua tan phần nào khí lạnh vây quanh .

 

Chờ thêm một chút nữa thôi.

Chờ thêm một chút nữa là thể đón cô về .

Bây giờ lúc – chuyện vẫn giải quyết xong.

 

Anh khẽ khép mắt .

Một lúc , trong đầu đột nhiên thứ gì đó lóe qua, ngay đó là những cơn đau tê rần từ dây thần kinh truyền đến, nhói buốt như từng mũi kim châm.

 

“Hự!”

 

Anh bật mở mắt, thở chợt nặng nề.

 

Thẩm Nhất Hàng phát hiện dị trạng của bên , vẫn chuyện một :

 

“À đúng , Giang Mạc về tập đoàn Giang thị việc. Không giao dịch gì với lão Giang , mà chịu từ bỏ công việc yêu thích của , ngoan ngoãn công ty. Nè, xem… đánh đổi cái gì …”

 

Anh còn xong, nhận sự khác thường của Lục Hà.

 

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt đàn ông trắng bệch như tờ giấy.

 

Thẩm Nhất Hàng lập tức bật dậy, bước nhanh tới hỏi đầy lo lắng:

 

“Lục Hà, ?!”

 

Toàn bộ dây thần kinh trong đầu Lục Hà như kim châm từng đợt, cơn đau nhức rõ ràng và dữ dội lan tới tận ngực, khiến khó thở.

 

Anh ôm đầu, dùng sức lắc mạnh, nhưng vẫn thể xua cơn đau đó.

 

Thẩm Nhất Hàng thấy , tim cũng nhói lên theo.

Như nhận điều gì, lập tức rút điện thoại gọi cho Ôn Như Chu.

 

Điện thoại mới vang vài tiếng bắt máy.

 

Không đợi đầu bên lên tiếng, Thẩm Nhất Hàng gào lên trong hoảng loạn:

 

“Nhanh! Nhanh lên! Mau cút đến đây cho ông!!”

 

Ôn Như Chu tiếng gào cho choáng váng, lập tức cau mày:

 

“Thẩm Nhất Hàng, hôm nay lên cơn gì nữa , uống thuốc ?!”

 

Thẩm Nhất Hàng trợn mắt, suýt chút nữa đá bay cái điện thoại.

Anh cố gắng kiềm chế, nghiến răng từng chữ một cách rõ ràng:

 

“Không phát điên… Là Lục Hà, …”

 

Chưa kịp hết, phía liền vang lên tiếng “rầm” nặng nề.

 

Thẩm Nhất Hàng khựng , lập tức đầu.

 

Lục Hà ngã gục xuống sàn, bất tỉnh.

 

“Lục Hà!!”

 

Bên điện thoại, Ôn Như Chu thấy tiếng gào hoảng loạn, cả chấn động.

Đồng tử co rút .

 

Anh dường như nhận điều gì đó, lập tức ngắt máy.

 

Loading...