Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 170: Nước này sâu đến mức nào.
Cập nhật lúc: 2025-07-13 10:06:35
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vancouver – Bệnh viện.
Trong mấy ngày Lục Hà về nước, tình trạng của Đông Hạ cũng dần dần bình phục, vết thương ca phẫu thuật cũng còn đau nhức nữa.
Ánh nắng sớm xuyên qua tán lá, rơi xuống phụ nữ đang gốc cây.
Trên tay cô là một cuốn sách, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía xa, nơi các bệnh nhân đang mặc đồ bệnh viện thong thả dạo.
Tâm trạng cô giờ phút – từng bình yên đến .
Gió khẽ thổi tán cây xào xạc, lá vàng khô bay lả tả, một chiếc khẽ đáp xuống giữa trang sách mở rộng trong tay cô, mảnh dài và khô – như một chiếc bookmark tự nhiên.
Đông Hạ định nhặt chiếc lá, thì bên cạnh xuống.
Cô khựng , theo phản xạ nghiêng đầu sang.
Đồng tử bỗng co .
Người đàn ông đó phủ đầy những mảnh nắng vỡ vụn, góc mặt sắc nét, cằm hếch, mặc sơ mi xám bạc cùng quần tây, toát lên khí chất thư sinh thương trường.
Hẳn là cũng cảm nhận ánh của cô, liền đầu , đuôi mắt hẹp dài khẽ cong, khóe môi khẽ nhếch:
“Cô Hứa, còn nhớ ?”
Sao thể nhớ?
Ngón tay cầm lá của Đông Hạ khẽ siết .
Hai vệ sĩ vẫn lặng lẽ bảo vệ cô gần đó lập tức tiến lên, ánh mắt cảnh giác dán chặt đàn ông .
như thấy, chỉ nhàn nhạt , về phía Đông Hạ, hỏi với vẻ hàm ý sâu xa:
“Cô Hứa, thể chuyện với một chút chứ?”
Nụ vẫn treo gương mặt , khiến đoán mục đích thật sự.
Đông Hạ bắt gặp ánh mắt đầy giễu cợt của , im lặng một lúc, lên tiếng:
“Không , là quen.”
Hai vệ sĩ liếc , cuối cùng mới chậm rãi lùi , ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
Sau khi bọn họ rời , đàn ông chống tay lên thành ghế đá, ngả , mắt ngước trời:
“Hệ thống an ninh ở đây chặt thật, để với cô một câu mà khó khăn cơ .”
Đông Hạ nhẹ nhàng đặt chiếc lá trong sách, khép sách , giọng thản nhiên lộ cảm xúc:
“Khó thì khó, nhưng chẳng vẫn đấy thôi, Chu?”
Người đàn ông – Chu Tĩnh Nhiên – sang đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Ánh trần trụi, chẳng chút che giấu.
Đông Hạ khỏi thấy rợn , tránh tầm mắt, lạnh nhạt hỏi:
“Anh gì?”
Chu Tĩnh Nhiên thẳng , hai chân dài bắt chéo, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, khóe môi nhếch lên:
“Tất nhiên là chuyện cô hứng thú .”
Hắn khẽ nghiêng đầu, cô:
“Chẳng lẽ cô tò mò chuyện giữa và Lục Hà?”
Đông Hạ khựng một giây, bắt chước giọng điệu lơ đãng của :
“Sao , tới tận Vancouver chỉ để kể chuyện xưa giữa hai ?”
Chu Tĩnh Nhiên cô chằm chằm, ánh mắt hiện lên chút hứng thú.
Cô điềm nhiên như thế, khiến khỏi cảm thấy bất ngờ – cũng thể hiểu vì em gái , Chu Mai, bao giờ chiếm thế thượng phong khi đối đầu với Đông Hạ.
Hắn bật khẽ, tiếng thấp trầm nhưng mang theo chút châm biếm.
Đông Hạ vô thức siết chặt tay, song mặt vẫn bình thản.
Hắn l.i.ế.m môi, cô mà lẩm bẩm:
“Lục Hà … vốn dĩ xứng cuộc sống như bây giờ. Hắn nên giãy giụa trong địa ngục mới đúng.”
Câu dứt, Đông Hạ nhíu mày, mắt hiện rõ tia giận.
Cuốn sách trong tay cô siết đến nhăn nhúm.
Giọng cô lạnh lẽo:
“Anh Chu, đến mặt chồng như , liệu thích hợp ?”
Nụ bên môi Chu Tĩnh Nhiên khựng , nhưng ánh mắt vẫn sâu xa như cũ, đối mặt với sự kiêu ngạo và sợ hãi trong mắt cô, càng thấy thích thú:
“Cô bảo vệ như , ?”
Đông Hạ lên, xuống :
“Anh chắc, nhưng nếu ở đây, chắc chắn sẽ chuyện đấy.”
Cô định đôi co tiếp, định rời .
Chu Tĩnh Nhiên thể để cô dễ ?
Hắn thong thả tiếp:
“Lục Hà…”
Đông Hạ dừng bước.
Hắn sánh vai tới, hai tay đút túi, nhạt:
“Hắn từng cướp con gái yêu nhất. sẽ để nếm thử cảm giác đó.”
Đông Hạ khựng .
Chu Tĩnh Nhiên thấy cô đáp, ánh mắt càng hiện rõ hứng thú.
Giọng đều đều:
“Cô nghĩ rằng loại bỏ Phó Hạ Viễn, Hà Chí Thành, dẹp hết chướng ngại, là thể sống yên với ? Không … Hắn còn trả nợ, trừng phạt, thể hạnh phúc ?”
“Cô Hứa, nhớ nhắn với một câu: Giữa và , chuyện mới chỉ bắt đầu.”
Mắt vẫn , nhưng đáy mắt lạnh như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-170-nuoc-nay-sau-den-muc-nao.html.]
Đông Hạ bắt gặp ánh mắt đó, trong lòng bất giác run lên.
lúc , một giọng vang lên từ phía xa:
“Tiểu Hạ Hạ!”
Tống Lâm Viêm bước nhanh tới, đến bên cô, Chu Tĩnh Nhiên, nghiêm giọng:
“Chẳng bảo đừng chuyện với lạ ?”
Rõ ràng, với họ, Chu Tĩnh Nhiên chính là lạ nguy hiểm.
Tống Lâm Viêm và Chu Tĩnh Nhiên hẳn là từng đối đầu.
Đông Hạ còn đang ám ảnh bởi những lời ban nãy nên gì.
Chu Tĩnh Nhiên đối mặt ánh mắt sắc lạnh của Tống Lâm Viêm, khẽ , nhướng mày:
“Tống thiếu gia, thấy ngạc nhiên đến ?”
Tống Lâm Viêm mím môi.
Chu Tĩnh Nhiên liếc Đông Hạ:
“Đừng ngạc nhiên, cô ở , cũng tìm .”
Nghe đến đây, Đông Hạ nhíu mày, thấy thật khó chịu.
Tống Lâm Viêm đáp, chỉ đẩy Đông Hạ rời :
“Về phòng , Hình Tinh đang tìm cô.”
Đông Hạ liếc Chu Tĩnh Nhiên cuối, vô tình bắt gặp ánh mắt – sâu như giếng, lạnh như kim.
Cô còn kịp phản ứng, đưa .
Sau khi cô rời khỏi, bầu khí giữa hai đàn ông trở nên căng thẳng.
Chu Tĩnh Nhiên định , nhưng Tống Lâm Viêm chặn .
“Tống thiếu gia còn gì ?”
Tống Lâm Viêm siết môi, nghiêm giọng cảnh cáo:
“ đến đây gì, nhưng đừng mơ tưởng nữa.”
Chu Tĩnh Nhiên im lặng một lúc, nhạt:
“Tống thiếu gia, nước sâu lắm. Khuyên đừng nhúng tay , coi chừng tự thiêu.”
Lời mang đầy cảnh cáo.
Bộ mặt nhã nhặn ban nãy biến mất, để lộ con thật của .
Tống Lâm Viêm lùi một bước, khoanh tay, lạnh:
“Giờ mới dọa , muộn . Nói cho , còn xem thử nước sâu đến mức nào.”
Chu Tĩnh Nhiên gì, chỉ nở nụ chẳng rõ vui giận:
“Vậy chúc may mắn.”
Nói xong, hai lướt qua .
Đi vài bước, Chu Tĩnh Nhiên dừng , đầu:
“Chuyện , Lục Hà ngăn , cũng .”
Tống Lâm Viêm cau mày. Khi , bóng Chu Tĩnh Nhiên xa dần.
⸻
Trong nước, lúc là hoàng hôn.
Lục Hà tỉnh , phát hiện đang giường bệnh, trong khí vương mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Thực đến mức khó chịu.
Anh quá quen — bởi Đông Hạ cũng thường phảng phất mùi cồn ethanol nhè nhẹ .
Vừa mở mắt, Thẩm Nhất Hàng và Ôn Như Chu bước , thấy tỉnh thì liếc , hẹn mà cùng tiến gần.
Ôn Như Chu hạ giọng hỏi:
“Cảm thấy thế nào ?”
Lục Hà từ từ dậy, tựa đầu giường, vẻ mặt đầy mơ hồ:
“ ?”
Ôn Như Chu nhíu mày, sắc mặt nặng:
“Gần đây quá lao lực, cơ thể vượt quá ngưỡng chịu đựng nên mới ngất xỉu.”
Anh dừng giây lát, hỏi:
“Dạo gần đây nghỉ ngơi đầy đủ ?”
Lục Hà im lặng một lúc lâu.
Thẩm Nhất Hàng dường như đoán điều gì, thể tin trừng mắt :
“Cậu đừng với là… vì sợ ‘Lục Ly’ xuất hiện, nên suốt thời gian qua dám ngủ đấy nhé?”
Nghe , Ôn Như Chu sững , nhíu chặt mày đồng tình:
“Lục Hà, chuyện đó là thật ?”
Lục Hà đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Thực ngủ, mà là giảm tối đa thời gian nghỉ ngơi, để bản luôn tỉnh táo.
Bởi rõ — Lục Ly chỉ sẽ xuất hiện khi mất cảnh giác.
Nếu thời điểm , trỗi dậy, thì kế hoạch dày công sắp đặt sẽ đổ vỡ.
Anh thể mạo hiểm.
…
Với tư cách là bạn từ nhỏ đến lớn, Thẩm Nhất Hàng và Ôn Như Chu tuy cực kỳ tán thành cách tự bào mòn cơ thể, nhưng hiểu vì , nên nhất thời cũng gì thêm.