Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 171: Anh hãy ra đầu thú đi.

Cập nhật lúc: 2025-07-13 13:37:00
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Như Chu nhíu mày, giọng điệu nặng nề chân thành:

“Lục Hà, nếu thật sự xuất hiện thì căn bản ngăn . Hơn nữa, nếu vì đổ bệnh, chẳng càng tạo cơ hội cho lợi dụng ?”

 

Thẩm Nhất Hàng lập tức gật đầu phụ họa:

đó đúng đó, còn nữa nếu ngã bệnh, bác sĩ Hứa thì ? Cô còn đang chờ đấy.”

 

Sắc mặt Lục Hà chút tái nhợt.

Chỉ cần nhắc đến Đông Hạ, ánh mắt liền dịu rõ rệt.

Anh mím môi:

chừng mực.”

 

Vì Đông Hạ, giờ đây còn trân quý thể hơn bất cứ ai khác. Làm thể tùy tiện tổn hại bản ?

 

 

Ba ngày khi lệnh truy nã phát , Phó Hạ Viễn lén lút xuất hiện trong một phòng bao nhỏ của một quán ăn bình dân.

Quách Uyển Như né sự theo dõi của cảnh sát tìm đến nơi . Vừa bước , bà thấy Phó Hạ Viễn đang ngấu nghiến ăn cơm ở phía bàn.

 

Người đàn ông mặc nguyên cây đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống che nửa khuôn mặt, trông vô cùng nhếch nhác.

Vừa thấy tiếng động ở cửa, ông lập tức phắt dậy đầy cảnh giác.

Đến khi thấy là bà, ông mới thả lỏng, phịch xuống ghế, cả ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Quách Uyển Như đóng cửa , đến mặt ông . Nhìn thấy bộ dạng sa sút của ông, trong lòng khỏi xót xa:

“Những ngày qua trốn ở ?”

 

Phó Hạ Viễn trả lời câu hỏi của bà, ngược cảnh giác hỏi:

“Chuyện em đến đây, em cho ai đấy chứ?”

 

Quách Uyển Như khựng một chút, lòng dâng lên nỗi chua chát khi nhận đến lúc mà ông vẫn tin tưởng .

Bà lắc đầu:

“Yên tâm , em cho bất kỳ ai.”

 

Nghe lời bảo đảm chắc nịch của bà , Phó Hạ Viễn mới cầm đũa lên tiếp tục ăn.

 

Từ khi trốn chạy vì tội , ông lâu một bữa ăn no nê. Mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngủ một giấc tỉnh dậy cảnh sát vây bắt.

 

 

Quách Uyển Như đầu thấy ông ăn ngấu nghiến như . Nhớ hình ảnh đàn ông từng uy nghi lẫm liệt, giờ đây thế , bà sững sờ, rót cho một tách , dịu giọng:

“Anh ăn từ từ thôi, ai tranh giành với .”

 

Phó Hạ Viễn như cuốn theo cơn đói mà ăn sạch sẽ cả bàn.

Đặt đũa xuống, ông nhấp một ngụm , về phía phụ nữ đối diện:

“Tiền mang đến ?”

 

Quách Uyển Như hồn một lúc ngẩn .

Bà gật đầu, lấy từ trong túi xách một bọc đồ bọc chặt bằng túi nilon đen.

 

đưa thẳng cho ông .

 

Phó Hạ Viễn nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt do dự của bà:

“Sao ?”

 

Quách Uyển Như ngập ngừng vài giây, cuối cùng đau lòng khuyên nhủ:

“Hạ Viễn, hãy đầu thú .”

 

Lời dứt, khí lập tức rơi tĩnh lặng.

 

Phó Hạ Viễn phản ứng cực nhanh, “bốp” một tiếng đập tay xuống bàn, bật dậy, tức giận hét lên:

“Em đang đùa đấy ? Em bảo tự đầu thú?”

 

Quách Uyển Như giật .

Bà siết chặt thứ trong tay, :

“Anh rời mấy hôm nay, cổ đông và nhân viên công ty đều bỏ chạy cả . Bây giờ công ty chẳng khác gì cái xác rỗng. Tài sản cũng ngân hàng phong tỏa, cảnh sát thì khắp nơi truy lùng . Anh thể chạy thoát , chẳng thà đầu thú còn hơn.”

 

“Chỉ cần hợp tác điều tra, thái độ thành khẩn, cảnh sát chắc chắn sẽ cân nhắc giảm nhẹ hình phạt cho …”

 

Lời còn dứt Phó Hạ Viễn cắt ngang bằng giọng gào giận dữ:

“Im !”

 

Khuôn mặt ông dữ tợn, thở dốc, bật tiếng lạnh:

“Đầu thú? Em nghĩ nếu đầu thú thì cảnh sát thật sự sẽ khoan hồng ?”

 

Quách Uyển Như sững .

Phó Hạ Viễn giơ tay chỉ phía cửa, giọng đầy kích động:

“Bọn họ chỉ đang đợi tự chui đầu lưới thôi! Em nghĩ cảnh sát hành động là do ai chỉ đạo? Em nghĩ nếu tự đầu thú, Lục Hà sẽ buông tha cho chắc? Em ! Hắn hận chết, hận thể lột da róc xương để trả thù cho cha và em trai ! Sao thể tha cho ?!”

 

Tiếng gào thét giận dữ của ông vang vọng trong khí, mãi tan.

 

Quách Uyển Như lặng hồi lâu mới phản ứng .

Đôi mắt bà đỏ hoe, giọng vút cao:

“Nếu đầu thú, định chạy trốn cả đời ?”

Bà nghẹn ngào, giọng run rẩy:

“Phó Hạ Viễn, từng nghĩ đến em ? Anh còn nhớ em là vợ ?”

 

“Anh bỏ như , em đây? Anh từng nghĩ đến cảm giác của em ?”

 

Từ đến nay, bà luôn dịu dàng và nhẫn nhịn, từng cao giọng mặt ông .

Phó Hạ Viễn chấn động đôi chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-171-anh-hay-ra-dau-thu-di.html.]

 

Ông siết chặt nắm đấm, một lúc lâu mới khẽ thốt lên:

“Xin , Uyển Như.”

 

“Xin ?”

 

Quách Uyển Như bật , nụ đẫm lệ, ánh mắt rơi đàn ông mặt, thì thào như tự hỏi:

“Anh xin thì ích gì? Anh em ? Anh , em bây giờ?”

 

Phó Hạ Viễn mím môi, nghiêm túc hứa hẹn:

“Em đợi … Đợi chuyện qua , sẽ đón em cùng rời khỏi đây.”

 

Quách Uyển Như còn tin lời hứa đó.

Bà rơi nước mắt, thẳng ông:

“Phó Hạ Viễn, nếu trong lòng còn chút áy náy với em… Vậy thì bây giờ, hãy đầu thú.”

 

Phó Hạ Viễn sững , cau chặt mày.

Giọng trầm trầm: “Anh , sẽ đón em…”

Quách Uyển Như bất ngờ bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, giọng vỡ òa: “Đón em? Khi nào? Phó Hạ Viễn, rốt cuộc hiểu , em sống kiểu chạy trốn chui lủi thế nữa!”

Giọng của bà vang to.

Tim Phó Hạ Viễn như thót , lo sợ ngoài sẽ thấy.

Nơi cũng thể ở lâu hơn.

Ông bắt đầu thu dọn đồ đạc, vòng qua lấy tiền từ tay cô: “Uyển Như, đưa tiền cho .”

Quách Uyển Như lùi vài bước, tránh khỏi tay ông .

Bà hít sâu một , cố gắng hạ giọng, tiếp tục khuyên nhủ: “Hay là thế , em cầu xin Đông Hạ, nhờ con bé xin Lục Hà tha cho một con đường sống. Nếu chịu đầu thú, sẽ khó nữa.”

Toàn Phó Hạ Viễn căng chặt.

Ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông một từ: “Không thể.”

 

Trái tim Quách Uyển Như như dội một gáo nước lạnh, bà thất thần lùi thêm mấy bước, : “Anh chẳng còn gì trong tay, rốt cuộc còn cố chấp điều gì? Phó Hạ Viễn, thể trốn . Cảnh sát khắp nơi đều truy lùng . So với việc ngày ngày nơm nớp lo sợ, tại lời em, tự đầu thú?”

Đôi mắt Phó Hạ Viễn sâu thẳm: “ . Dù c.h.ế.t cũng .”

Ông bước lên, giật lấy tiền trong tay bà, nhét ba lô.

Quách Uyển Như ngăn ông , chỉ thể trơ mắt tiền cướp .

Bà níu lấy tay ông, nức nở ngừng: “Phó Hạ Viễn, nếu bước khỏi căn phòng , thì giữa chúng chấm dứt!”

Bước chân Phó Hạ Viễn lập tức khựng .

Tưởng ông lay động, bà càng siết c.h.ặ.t t.a.y ông , nghẹn ngào: “Hạ Viễn, nếu đầu thú, em nhất định sẽ cùng đối mặt. Dù tán gia bại sản, em cũng sẽ thuê luật sư nhất cho . Dù phán mấy năm, em cũng sẽ chờ trở về.”

“Cho dù vì em, cũng hãy nghĩ cho Hy Lâm một chút. Bây giờ ai nó đang ở . Nếu nó trở về mà phát hiện biến mất, nó sẽ đau lòng lắm…”

“Coi như em cầu xin , đầu thú , đừng tiếp tục…”

 

Bà còn xong, đàn ông hất tay của bà .

Quách Uyển Như sững sờ, giọng lập tức nghẹn .

Trái tim bà như rơi xuống đáy vực, nặng trĩu.

Phó Hạ Viễn với ánh mắt phức tạp, trầm mặc lâu, cuối cùng chỉ ba chữ: “Anh xin .”

Tựa như sét đánh ngang tai, đến lúc Quách Uyển Như tỉnh , thì đàn ông rời khỏi căn phòng.

Đầu óc bà trống rỗng, lảo đảo lùi , dựa tường, phịch xuống sàn.

ngây dại, mãi mãi, nước mắt thi tuôn rơi.

Bà ôm mặt, bật đau đớn đến xé lòng.

Tiếng bi thương vang vọng mãi trong khí, tan .

 

Tại thế ?

Quách Uyển Như thể hiểu nổi, vì cuộc đời bà thành như thế ?

Rõ ràng trong tay là một ván bài , mà bà chơi đến tan nát.

Tại tất cả những đau khổ đổ lên đầu bà?

Rốt cuộc là vì ?

 

 

Rời khỏi quán ăn, Phó Hạ Viễn dáo dác quanh một lượt, xác nhận ai bám theo mới rảo bước về hướng tây.

 

Ông mua một chiếc điện thoại mới, đó bắt xe tới vùng ngoại ô, tìm một nhà trọ hẻo lánh và thuê phòng nghỉ .

 

Những ngày chạy trốn qua khiến ông bám đầy mùi hôi hám khó chịu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ông lấy thẻ SIM mới mua, lắp điện thoại khởi động máy.

 

Khi điện thoại thể sử dụng, ông bước đến bên cửa sổ, cảnh giác xuống bên .

 

Bầu trời đêm u tối, sương mù dày đặc.

Dưới lầu chỉ một sạp trái cây, ngoài gần như bóng qua .

 

Phó Hạ Viễn quanh vài giây, xác nhận gì bất thường, liền đóng cửa sổ về giường xuống.

 

Ông bấm một dãy .

 

Chuông reo lâu mới bắt máy.

Người đó lên tiếng.

 

Phó Hạ Viễn đè thấp giọng, mở miệng:

“Giám đốc Chu, là đây.”

 

Đầu dây bên im lặng vài giây, đó truyền đến tiếng đầy ẩn ý của đàn ông:

“Phó tổng, ông là giờ cả thành phố đều treo lệnh truy nã ông ? Sao to gan gọi điện cho thế ?”

 

Phó Hạ Viễn lờ sự châm chọc trong giọng , cố nén cơn tức giận, hạ giọng :

“Giám đốc Chu, bây giờ chỉ mới thể giúp .”

 

“Phó tổng thật đề cao .”

Đối phương khẽ, trong giọng phảng phất khí lạnh:

“Giờ ông là tội phạm truy nã một, cũng hết cách , mà giúp ông nổi chứ?”

 

Lòng Phó Hạ Viễn chợt lạnh toát.

Loading...