Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 172: Ngài Lục, đã tìm thấy Phó Hạ Viễn rồi.
Cập nhật lúc: 2025-07-14 14:31:09
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện giờ Phó Hạn Viễn tay trắng, bên ngoài đầy rẫy cảnh sát đang truy nã, chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ phát hiện.
Phó Hạ Viễn cũng dám bày dáng vẻ kiêu ngạo như , chỉ cần vui là ném điện thoại nữa.
Ông cố nhịn, tiếp tục hạ giọng khẩn cầu:
“Giám đốc Chu, tin nhất định cách, xin hãy giúp , nhất định sẽ báo đáp.”
Chu Tĩnh Nhiên trầm mặc một lúc, nhếch môi lặp một cách đầy thú vị:
“Báo đáp ?”
Như thể một chuyện nực , bật chậm rãi:
“Giờ ông còn lo xong , định báo đáp kiểu gì?”
Từng lời của đàn ông đều mang theo sự châm biếm và khinh miệt chút che giấu.
Nếu là , Phó Hạ Viễn sớm nổi đóa và dập máy. nay như xưa, để bảo vệ bản , ông chỉ thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Không cần nghĩ cũng , trong mắt ngoài lúc ông thảm hại đến mức nào – một từng khuấy đảo thương trường, nay sống chui lủi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nực .
Còn đẩy ông cảnh …
Phó Hạ Viễn càng nghĩ càng tức, nắm chặt tay, gân xanh nổi rõ, khớp tay phát tiếng “rắc rắc”.
Không nghĩ đến điều gì, trong đáy mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng, ông hạ thấp giọng :
“Giám đốc Chu, đừng quên, xuất phát điểm của chúng là giống . thậm chí còn căm thù Lục Hà hơn , dù hiện tại tay trắng, nhưng chắc giúp .”
⸻
Tại một biệt thự biệt lập ở vùng ngoại ô, Chu Tĩnh Nhiên phía quầy bar bằng gỗ, rút từ tủ rượu một chai vang đỏ, rót cho một ly.
Hắn ung dung lắng lời Phó Hạ Viễn, nhẹ nhàng xoay ly rượu sóng sánh trong tay, nhếch môi :
“Ồ? Vậy Phó tổng tay trắng hiện giờ định giúp kiểu gì đây?”
Phó Hạ Viễn trầm mắt, bên môi thấp thoáng một nụ lạnh đến rợn .
⸻
Tại bệnh viện, vì sự kiên quyết của Ôn Như Chu và Thẩm Nhất Hàng, cuối cùng Lục Hà cũng chịu ở bệnh viện một đêm để theo dõi tình hình sức khỏe.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ kín, lầu chỉ còn những tán cây lay động trong bóng tối, ánh trăng lạnh lẽo len qua ô cửa kính trong veo chiếu hành lang yên ắng.
Lục Hà bên khung cửa sổ, ánh trăng mờ mịt bao phủ lấy hình cao lớn, kéo cái bóng in sàn thật dài.
Lúc , điện thoại vang lên, phá tan bầu khí tĩnh lặng.
Anh lướt qua tên hiển thị, dường như đoán , nên lấy gì ngạc nhiên.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối.
Người bên điện thoại thoáng sững , đó bật trêu chọc:
“Ồ, ngủ ?”
Lục Hà phớt lờ sự chế nhạo trong lời , mím môi, giọng nhàn nhạt:
“Hôm nay Chu Tĩnh Nhiên đến bệnh viện, gì với cô ?”
Lúc Tống Lâm Viên đang tựa tường hành lang ngoài phòng bệnh, câu hỏi thì thoáng ngập ngừng, theo bản năng liếc qua cửa sổ kính, trong phòng bệnh, nơi hai phụ nữ đang trò chuyện. Anh khẽ nhướn mày:
“Chắc là gì , phản ứng thì bình thường, về cũng hỏi gì cả.”
Anh dừng một chút, vẻ thắc mắc:
“Ơ, hình như với chuyện Chu Tĩnh Nhiên đến bệnh viện hôm nay mà? Sao ?”
Dễ đoán thôi.
Chu Tĩnh Nhiên nghĩ gì, gì, Lục Hà đều đoán .
Hắn trả thù.
Đương nhiên sẽ nhằm mà Lục Hà quan tâm nhất.
Hơn nữa, trong thời gian Hà Chí Thành và Phó Hạ Viễn xảy chuyện, Tập đoàn Chu thị im lặng tiếng một cách bất thường – điều vốn giống Chu Tĩnh Nhiên.
Vì thế Lục Hà đoán, mục tiêu của là Tập đoàn Lục thị, mà là Đông Hạ.
Trước khi về nước, đoán Chu Tĩnh Nhiên sẽ đến Vancouver – dùng cách để khiêu khích, để chọc giận , với rằng: Dù Đông Hạ ở , cũng thể tìm .
Lục Hà còn đoán – trong thời gian ngắn tới, Chu Tĩnh Nhiên sẽ hành động.
Hắn giống như một khán giả ngoài sân khấu, chỉ chờ đến khi màn kịch hạ xuống mới bước lên sân khấu.
Điện thoại im lặng một hồi lâu.
Tống Lâm Viên tưởng tiện , cũng gặng hỏi, chỉ chuyển chủ đề, đùa:
“Phó Hạ Viễn giờ trốn chui trốn nhủi , chứ, nếu bắt, chẳng thể đón cô về nước ?”
“ sẽ đón cô , khi cô khỏe .”
Lục Hà bình tĩnh .
Tống Lâm Viên ngẩn , nhướn mày khẽ:
“Vậy lỡ đến lúc đó Phó Hạ Viễn vẫn bắt thì ? Cậu dám mang cô về nước ? Không sợ nguy hiểm?”
“Không lâu nữa .”
Lục Hà màn đêm ngoài cửa sổ, mím môi:
“Sẽ sớm thôi.”
Nghe , Tống Lâm Viên sững .
Không hiểu rõ ẩn ý trong lời , im lặng một lúc, hỏi khẽ:
“Có cần chuyển viện ?”
Dù thì địa chỉ bệnh viện cũng lộ.
Lục Hà nhẹ giọng ba chữ, khàn khàn:
“Không cần.”
Dù chuyển viện, với khả năng của Chu Tĩnh Nhiên, việc tìm một ở Vancouver cũng khó.
Thay vì thế, bằng cứ giữ nguyên.
Huống chi Chu Tĩnh Nhiên dám nghênh ngang đến gặp Đông Hạ dù nơi nhiều nhân viên an ninh – chắc chắn ngu đến mức tay lúc .
Hắn , ngoài việc tạo áp lực tâm lý, thể còn ép rời khỏi Đồng Thành.
Tống Lâm Viên cũng nghĩ như .
Sáng nay khi thấy Chu Tĩnh Nhiên lầu khu nội trú, đúng là bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-172-ngai-luc-da-tim-thay-pho-ha-vien-roi.html.]
nghĩ kỹ , nếu Chu Tĩnh Nhiên thật sự hại Hứa Đông Hạ, thì chẳng chọn thời điểm . Trừ phi liều cả mạng.
Cho nên bây giờ đàn ông thể bình tĩnh như , chắc hẳn cũng đoán mục đích của Chu Tĩnh Nhiên.
Anh nhịn mà cong môi :
“Yên tâm , đồng ý thì nhất định sẽ để cô tổn thương dù chỉ một chút.”
Nói xong, liếc hai phụ nữ trong phòng đang trò chuyện.
Dừng một nhịp, hạ thấp giọng, hỏi:
“Là địa chỉ bệnh viện cho Hình Tinh đúng ?”
Nghe , Lục Hà chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Anh vì Tống Lâm Viên, mà là vì Đông Hạ.
Anh sợ cô ở nước ngoài buồn chán, nên cho tìm Hình Tinh – đang du lịch ở Nepal – nhờ chuyển lời rằng Đông Hạ đang ở Vancouver, tiện thể cũng luôn địa chỉ bệnh viện cho cô .
Vừa , cũng coi như trả ân tình của Tống Lâm Viên.
Tính cách đàn ông thế nào, dù Tống Lâm Viên ở bên lâu, nhưng ít nhiều cũng khác kể .
Trong lòng rõ, Lục Hà thể nào vì mà địa chỉ bệnh viện. Đa phần là vì phụ nữ của .
Tống Lâm Viên cũng để tâm đến điều đó. Dù vì lý do gì nữa, mà gặp giờ đây đang ở ngay trong tầm tay.
Lần , nhất định sẽ để cô chạy thoát nữa.
Nghĩ , Tống Lâm Viên ngẩng đầu phòng bệnh, bắt gặp ánh mắt Hình Tinh đang lén liếc ngoài.
Ánh mắt hai giao , Hình Tinh thoáng sững .
Tống Lâm Viên liền “bay” một nụ hôn gió về phía cô.
Hình Tinh: “……”
⸻
Bên , đầy vài phút khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại của Lục Hà vang lên nữa.
Anh đang chuẩn lên giường nghỉ ngơi, thấy tên gọi, sắc mắt lập tức trầm xuống.
Anh cầm điện thoại bàn lên và bấm nhận cuộc gọi.
Từ đầu dây bên , giọng một đàn ông trầm thấp, cung kính truyền đến:
“Ngài Lục, tìm thấy Phó Hạ Viễn .”
Lục Hà ở mép giường. Trong phòng bệnh bật đèn, ánh sáng mờ mờ, chỉ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu mơ hồ, soi rõ những đường nét góc cạnh của gương mặt .
Cùng với đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm.
Giọng đàn ông trong điện thoại vang lên:
“Ngài Lục, chúng cần bắt và giao cho cảnh sát ?”
“Không cần.”
Lục Hà lên tiếng, giọng khàn nhưng trầm :
“Cứ theo dõi , đừng để đánh rắn động cỏ.”
Hiện giờ Phó Hạ Viễn còn đường lui, bên ngoài là cảnh sát đang truy bắt, ông rời khỏi Đồng Thành gần như là chuyện thể.
Cho nên ông chắc chắn sẽ tìm giúp đỡ.
Và đến giờ, thể và dám giúp ông , chỉ còn một – Chu Tĩnh Nhiên.
Phó Hạ Viễn e là hiểu rõ Chu Tĩnh Nhiên. Một như , thể để một kẻ truy nã vướng chân ?
Đến cuối cùng, khi cả hai lợi dụng lẫn xong, chịu thiệt, đưa vật hy sinh, chỉ thể là Phó Hạ Viễn.
Mà Chu Tĩnh Nhiên – như thường lệ – sẽ chẳng để một chút dấu vết nào.
Vậy nên, thà giả vờ gì, đợi thời cơ chín muồi một lưới bắt cả hai, chẳng là hơn ?
⸻
Ngày hôm , tại đồn cảnh sát.
Hà Tu Sơ trong phòng gặp mặt, thấy tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu, đó rõ ràng sững một lúc.
Hà Chí Thành hai cảnh sát áp giải .
Ông rụt rè, cúi đầu, gương mặt Giang Mạc đánh đến bầm tím, chỗ mắt còn sưng phồng thành một cục lớn, cũng cà nhắc.
Một tổng giám đốc phong độ ngút trời ngày nào, chỉ mới trại giam mấy hôm biến thành bộ dạng thảm hại như .
Hà Tu Sơ kiềm mà khẽ nhếch môi giễu.
Trong lòng chẳng lấy nửa phần thương hại.
Trước khi bước , Hà Chí Thành còn tỏ vẻ đề phòng. khi thấy Hà Tu Sơ trong phòng gặp mặt, mắt ông lập tức sáng rực.
Ông bước nhanh đến mặt , há miệng định gì đó – nhưng động tác quá mạnh khiến vết thương mặt đau nhói, ông lập tức rên lên một tiếng đầy đau đớn.
Cảnh sát rời .
Hà Tu Sơ đánh giá ông từ xuống , mỉm châm chọc:
“Giám đốc Hà, lâu gặp.”
Hà Chí Thành xuống đối diện , một tay che miệng, giọng điệu lập tức đổi, nịnh nọt hỏi:
“Tu Sơ, con đến đây?”
Tu Sơ?
Toàn Hà Tu Sơ lập tức nổi da gà, cau mày .
Hà Chí Thành như thấy vẻ phản cảm của , kích động :
“Tu Sơ, con đừng tin mấy lời báo chí ngoài bịa đặt, ba g.i.ế.c , tất cả là do Lục Hà vu khống! Con tin ba, cứu ba ngoài với!”
“Cứu ông ?”
Hà Tu Sơ khoanh tay, thờ ơ ông :
“ tiền, cũng thế lực, đấu Lục Hà? Cứu ông kiểu gì?”
Hà Chí Thành chợt lóe lên trong đầu, vội vàng nhắc nhở:
“ ! Con chẳng với Hứa Đông Hạ ? Con tìm cô giúp, nhất định cô sẽ cách!”