Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 174.2:

Cập nhật lúc: 2025-07-14 16:15:17
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Hà đưa Đông Hạ về biệt thự nhà họ Lục.

 

Từ khi về nhà tĩnh dưỡng, sức khỏe của Từ Tư Dung dần hồi phục, tinh thần cũng lên nhiều khi chấp nhận sự thật về cái c.h.ế.t của Lục Lâm năm xưa.

 

Vừa thấy Đông Hạ, bà ân cần hỏi han, xác nhận cô bình an vô sự mới yên tâm phần nào.

 

Tuy cái c.h.ế.t của Lục Lâm liên quan đến nhà họ Phó, nhưng bà bao giờ trút giận lên Đông Hạ. Dù chuyện đó liên quan gì đến cô, bà vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt rõ đúng sai, thiện ác.

 

Trên bàn ăn là đầy những món ăn phong phú hấp dẫn.

 

Thế nhưng Từ Tư Dung hứng thú, mới ăn vài miếng đặt đũa xuống, giữa hai lông mày vẫn lộ rõ vẻ u sầu.

 

Lục Hà liếc bà, hỏi:

“Không hợp khẩu vị ?”

 

“Không hợp, chỉ là gần đây ăn nhiều.”

— Cũng nghĩa là ăn.

 

Chắc chắn là vì chuyện của Phó Hạ Viễn.

 

Lục Hà cũng đặt đũa xuống, múc một bát canh đặt mặt bà, giọng nhẹ nhàng:

“Chuyện của Phó Hạ Viễn sắp kết quả , đừng lo quá.”

 

Lời dứt, Đông Hạ bên cạnh khựng một chút.

 

Không hiểu , lẽ là vì ở bên quá lâu, cô một loại ăn ý mơ hồ với — cô cảm thấy lời ẩn ý.

 

Không chừng, tung tích của Phó Hạ Viễn?

 

Từ Tư Dung thì phát hiện điều gì, chỉ nhíu mày :

“Người còn tìm , bảo là sắp kết quả?”

 

Phía cảnh sát vẫn thông tin gì. Bà thật sự lo, nếu để Phó Hạ Viễn nhân cơ hội chạy khỏi Đồng Thành, thì việc truy tìm sẽ vô cùng khó khăn.

 

Đông Hạ dịu giọng an ủi:

“Mẹ, Lục Hà là sắp kết quả, thì chắc chắn sẽ . Mẹ cứ tin .”

 

mà…”

 

Từ Tư Dung khựng , ánh mắt phức tạp liếc Lục Hà, im lặng khá lâu vẫn bưng bát canh lên uống.

 

Coi như là một hình thức thỏa hiệp ngầm.

 

Lục Hà khẽ cong môi, nghiêng đầu phụ nữ bên cạnh, gầm bàn, âm thầm nắm chặt lấy tay cô.

 

Ăn tối xong, họ biệt thự mà lái xe về căn hộ cũ.

 

Căn hộ vẫn như lúc rời , đổi gì cả.

 

Vừa bước cửa, Đông Hạ đang ở sảnh giày, thì đàn ông từ phía vòng tay ôm lấy cô, ôm chặt lòng, cằm nhẹ tựa lên hõm vai cô.

 

Cô khựng một chút, nhất thời yên nhúc nhích.

 

Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đặt lên vết thương nơi bụng cô, ngay đó, giọng trầm thấp len lỏi tai:

“Xin .”

 

Thì vẫn còn đang tự trách .

 

Đông Hạ bật khẽ, nắm lấy bàn tay , siết chặt trong lòng bàn tay .

 

:

“Lục Hà, em , của , cần xin em. Hơn nữa…”

 

Lục Hà mím môi, chờ cô tiếp.

 

Đông Hạ ngập ngừng một chút, xoay đối diện với , chậm rãi lên tiếng:

“Hơn nữa, lúc đó . Anh rõ tình hình lúc đó .”

 

Mọi chuyện xảy bất ngờ, chẳng ai kịp phản ứng, kể cả lúc đó là Lục Ly, cũng thôi.

 

Lục Hà khựng , ánh mắt khẽ tối , mím môi, khẽ hỏi:

“Em phân biệt ?”

 

Là Lục Ly — cô thể nhận chứ?

 

Đông Hạ gật đầu, ánh mắt cong cong, ngữ điệu đầy chắc chắn:

“Em sẽ nhận nhầm .”

 

Người khác thể nhầm, nhưng cô thì tuyệt đối — tuyệt đối bao giờ.

 

Khi cô , đôi lúm đồng tiền bên má ẩn hiện, ánh mắt long lanh như ánh lấp lánh trong màn đêm, rực rỡ vô cùng.

 

Lục Hà im lặng hai giây, cúi đầu, đặt tay lên gáy cô, hôn lên đôi môi ửng đỏ mềm mại.

 

Anh một tay ôm eo cô, cẩn thận tránh vết thương, xoay , ép cô dựa lên tường.

 

Nụ hôn của tràn đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn.

 

Đông Hạ vòng tay ôm lấy cổ , ngẩng đầu lên đón nhận những dịu dàng đó.

 

Hai cơ thể dán sát , thở giao hòa, nhịp tim ngày càng gấp gáp.

 

Không khí trong phòng dần trở nên nóng bỏng, bao phủ cả căn phòng bằng những sắc màu mờ ảo.

 

Trên trần nhà, đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng trắng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của đàn ông, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày cũng trở nên dịu dàng hơn.

 

Những nụ hôn dày đặc rơi lên trán cô, sống mũi, vành tai, má, môi, cằm, cả xương quai xanh…

 

Mỗi nơi lướt qua đều khiến run rẩy.

 

Ý thức của Đông Hạ bắt đầu mơ hồ, đôi mắt sáng long lanh phủ đầy sương mù.

 

Chiếc áo sơ mi màu nhạt bằng vải lanh bung mất mấy nút, làn da trắng mịn lộ mang theo ánh hồng nhàn nhạt.

 

Trên đó còn lấm tấm những dấu hôn của để .

 

Bàn tay rắn rỏi của Lục Hà luồn từ vạt áo , lòng bàn tay thô ráp ấm áp vuốt ve làn da mịn màng, dọc theo sống lưng thon dài của cô mà từ từ lên.

 

Lông mi dài của Đông Hạ khẽ run rẩy.

 

Tay cô đặt lên n.g.ự.c , qua lớp áo mỏng vẫn cảm nhận nóng từ cơ thể truyền sang lòng bàn tay .

 

Lục Hà hôn vài cái nữa, khi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, gượng ép dừng .

 

Anh khẽ thở dốc, tựa đầu hõm vai cô.

 

Tóc cọ cổ cô, chút ngứa ngáy, mang theo tê dại lạ thường.

 

Lý trí của Đông Hạ dần , chỉ là tim vẫn còn đập loạn.

 

Lục Hà điều chỉnh nhịp thở, thẳng , đôi mắt đen sâu thẳm rơi lên gương mặt mặt.

 

Hai má cô đỏ bừng, nơi xương quai xanh vẫn còn in hằn dấu vết của .

 

Chỉ một cái, vội dời mắt , sợ bản nhịn .

 

Anh từ tốn cài nút áo cho cô, đó bắt gặp ánh mắt vô tội của cô, nhịn cúi đầu hôn lên khóe môi.

 

Đông Hạ dừng là vì lo cho vết thương của cô.

 

Nghĩ đến đây, con “ác quỷ nhỏ” trong cô như đánh thức.

 

Cô chớp đôi mắt vô tội, giả vờ gì mà hỏi:

“Sao tiếp tục?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-174-2.html.]

Mắt Lục Hà bỗng trầm hẳn xuống.

 

Anh cúi đầu, chạm ánh mắt láu lỉnh , bỗng nhiên khẽ cong môi.

 

Anh cúi , bế bổng cô lên, bước thẳng về phía phòng ngủ.

 

Thấy , nụ của Đông Hạ cứng đờ, vội vàng nhắc nhở:

“Đợi , em còn đang thương…”

 

Lục Hà mỉm :

“Không . Đêm dài lắm, chúng … đổi cách khác.”

 

Đông Hạ: “……”

 

 

 

Bóng đêm ngày càng đặc quánh, bầu trời như bao phủ bởi một tấm màn đen mịt mờ.

 

Tiếng giày cao gót vang lên sàn gỗ cứng phía .

 

Chu Tĩnh Nhiên cửa sổ sát đất, tay cầm một ly rượu vang đỏ, đầu , giọng nhàn nhạt:

“Muộn thế , em còn đến?”

 

Chu Mai lưng , nhíu mày:

“Hứa Đông Hạ… về nước ?”

 

“Tin tức nhạy bén ghê nhỉ.”

 

Chu Tĩnh Nhiên xoay , ánh mắt sắc lạnh rơi xuống , nhướng mày:

“Anh , đừng nhúng tay chuyện nữa ? Em vẫn còn theo dõi điều tra Hứa Đông Hạ ?”

 

Chu Mai khựng .

 

chuyện Phó Hy Lâm uy hiếp.

 

Sau vài giây trầm mặc, cô mím môi :

“Còn thì ? Chẳng cũng vẫn đang điều tra họ?”

 

Chu Tĩnh Nhiên thu biểu cảm, ánh mắt thẳng tắp dừng , ngữ khí mang theo chút vui:

“Chuyện của cần em can thiệp.”

 

Hắn ngừng một nhịp, giọng chợt trầm xuống:

“Chu Mai, đây là cuối cùng cảnh cáo em. Đừng gây chuyện thời điểm mấu chốt . Nếu em xảy chuyện gì, nhất định sẽ dọn dẹp hậu quả em nữa.”

 

“Anh .”

 

Giọng điệu đàn ông từng nghiêm khắc đến thế.

 

Chu Mai sững , cắn chặt môi .

 

Vì chuyện liên quan đến Hứa Đông Hạ, mỗi hai em gặp đều kết thúc vui, quan hệ cũng ngày càng xa cách.

 

siết chặt bàn tay đang buông bên .

 

Chu Tĩnh Nhiên kiên nhẫn phẩy tay, giọng lạnh băng:

“Nếu còn gì khác, về sớm nghỉ ngơi .”

 

Những lời định của Chu Mai nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng cũng thể thốt , bực tức xoay bỏ .

 

Lúc rời khỏi, cô tiện tay đóng sập cửa phòng , âm thanh vang rền như sấm.

 

Chu Tĩnh Nhiên đổi sắc mặt.

 

Hắn nhấp một ngụm rượu vang, chẳng rõ đang nghĩ gì, ánh mắt đen sâu thẳm.

 

Trên bàn tản mát vài bức ảnh.

 

Là hình do cánh phóng viên chụp trộm cảnh Hứa Đông Hạ và Lục Hà ở sân bay ban ngày.

 

Hành động của Lục Hà khiến khó hiểu.

 

Anh chọn thời điểm nhạy cảm thế để đưa cô về nước — thật sự chút ngoài dự liệu.

 

Ban đầu, cứ nghĩ Lục Hà sẽ giấu cô ở nước ngoài, tránh xa tầm kiểm soát và tấn công của họ, để bảo vệ cô một cách nhất. ngờ…

 

Chu Tĩnh Nhiên vẫn đoán , hành động của Lục Hà rốt cuộc là mưu đồ gì, chỉ đơn thuần vì đón phụ nữ đó về.

 

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại bàn chợt đổ chuông.

 

Hắn liếc qua màn hình, đôi mắt sâu như hồ nước ánh lên chút sáng tối, nhấc máy.

 

Giọng khàn khàn lẫn chút oán độc của Phó Hạ Viễn truyền đến qua đầu dây:

“Hứa Đông Hạ về nước. Chu tổng, đây là một cơ hội .”

 

Chu Tĩnh Nhiên chậm rãi lên tiếng:

“Nếu đây là một cái bẫy thì ?”

 

Phó Hạ Viễn khựng , cau mày:

“Bẫy? Ý là… Lục Hà lấy Hứa Đông Hạ mồi nhử lộ diện?”

 

Chỉ là suy đoán.

 

Tuy theo tính cách che chở của Lục Hà thì khả năng dùng thủ đoạn hèn hạ như lớn, nhưng thể loại trừ .

 

Chu Tĩnh Nhiên nhắc nhở:

khuyên ông, nhất đừng manh động lúc .”

 

Lục Hà là thâm sâu khó đoán, ai bước tiếp theo gì.

 

Bên phía cảnh sát điều tra lâu như vẫn tìm tung tích của Phó Hạ Viễn, thế nhưng phía nhà họ Lục chẳng bất kỳ động thái nào, giống như chẳng hề vội vã.

 

Hoặc là quá kiên nhẫn.

 

Hoặc là… Lục Hà sớm ông đang ở .

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Tĩnh Nhiên trầm xuống — đúng , nghĩ đến điều đó từ đầu?

 

Có lẽ Lục Hà sớm nơi Phó Hạ Viễn ẩn , thế nên những ngày qua mới phản ứng gì.

 

Phó Hạ Viễn phát hiện tâm trạng đổi của Chu Tĩnh Nhiên, cau mày hỏi:

, còn Hà Chí Thành thế nào ? Hắn khai gì ?”

 

Chu Tĩnh Nhiên im lặng vài giây, rõ ràng định chuyện Hà Chí Thành lộ hành tung, chỉ nhàn nhạt trả lời:

“Phương Huệ tỉnh , ông tiêu đời .”

 

Dù bây giờ thể cáo buộc ông g.i.ế.c hại Lục Lâm, nhưng việc mua chuộc tài xế xe tải để đ.â.m c.h.ế.t một viên cảnh sát, cộng thêm những tội vặt khác, cũng đủ khiến ông tù cả đời.

 

Phó Hạ Viễn đến đoạn “Phương Huệ tỉnh”, nhất thời sững .

 

Chu Tĩnh Nhiên lên tiếng kéo ông về thực tại:

“Giờ tình thế như , Hà Chí Thành chắc chắn sẽ ngu đến mức khai ông .”

 

Phó Hạ Viễn khựng , giọng chần chừ:

“Vậy đây?”

 

Giờ còn đường lui nào nữa ?

 

Ông thực sự nghĩ .

 

Chu Tĩnh Nhiên im lặng khá lâu, khóe môi bỗng cong lên, giọng chậm rãi:

một cách, Phó tổng… ?”

 

Phó Hạ Viễn sững , ánh mắt lóe sáng:

“Cậu .”

 

Loading...