Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 175: Bây giờ nói, vẫn chưa muộn.

Cập nhật lúc: 2025-07-15 02:39:19
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại biệt thự nhà họ Phó.

 

Kể từ khi Phó Hạ Viễn bỏ trốn để trốn tránh tội danh, biệt thự liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Ngày nào cũng mấy phóng viên chờ ngoài cổng, mong phỏng vấn Quách Uyển Như, nhưng cuối cùng đều thất vọng về.

Hôm nay cũng ngoại lệ.

 

Quách Uyển Như hiếm khi ngoài, hai phóng viên chầu chực ngoài xe lập tức lao đến.

Chưa câu nào, họ giơ máy ảnh chụp liên tục “tách tách”, đồng thời cầm máy ghi âm chĩa về phía bà , hỏi dồn dập nể nang:

 

“Phó phu nhân, xin hỏi Phó mất tích lâu như , ông liên lạc riêng với bà ?”

“Phó phu nhân, tâm trạng hiện giờ của bà thế nào? Có sớm ông từng những chuyện thể đưa ánh sáng?”

“Phó phu nhân, bà đang che giấu hành tung của ông với cảnh sát ?”

“Phó phu nhân, xin hãy giải thích rõ chuyện !”

 

Quách Uyển Như mất ngủ nhiều ngày liền, mỗi tối đều nhờ thuốc an thần mới thể chợp mắt. Giờ đây sắc mặt bà vô cùng kém, tâm trạng cũng tệ.

Ban đầu bà định im lặng lên xe rời , nhưng hai phóng viên cứ như kẹo cao su dính chặt lấy , chỉ năng khó mà còn chắn ngay cửa xe.

Trong cơn giận, bà thẳng tay hất đổ chiếc máy đang giơ mặt.

 

Hai phóng viên ngờ bà động tay, máy kịp giữ vững, rơi thẳng xuống đất.

Ống kính lập tức vỡ.

Quách Uyển Như giận dữ quát lớn:

 

“Các còn đủ ? Ngày nào cũng bám ở đây thì gì? ! Các hỏi bao nhiêu cũng vô ích! Nếu còn thấy các ở đây, sẽ báo cảnh sát về tội quấy rối đấy!”

 

Hai phóng viên , còn kịp phản ứng, bà đẩy họ , mở cửa bước trong xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời .

 

Nhìn theo bóng xe khuất dần, một trong hai phóng viên cúi xuống nhặt chiếc máy rơi đất, miệng nhịn mỉa mai:

“Đợi đến lúc Phó Hạ Viễn bắt, để xem bà còn dám lên mặt như thế . Thế nào cũng đào tí phốt, hạ gục luôn cho .”

 

Xe dừng một trung tâm thương mại lớn.

Quách Uyển Như bước xuống xe, quan sát xung quanh một lượt, đó bảo tài xế lái xe .

đeo kính râm, khi trung tâm thương mại liền thẳng bằng thang máy lên tầng bốn, một quán cà phê kiểu Hồng Kông.

 

Người trong trung tâm thương mại đông đúc, vô cùng ồn ào.

Quán cà phê bên trong cũng gần như kín chỗ, chỉ còn vài bàn trống ở góc.

Quách Uyển Như quanh một lượt, xác định ai theo dõi , thẳng tới góc khuất nhất trong quán.

Vừa xuống, đối diện liền buông tờ báo trong tay xuống, lộ khuôn mặt thật.

 

Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo thấp, che khuất ánh mắt và biểu cảm, qua vẻ khả nghi.

Quách Uyển Như cau mày: “Mấy ngày qua con chạy ? Biết nhà xảy chuyện hả?”

 

Phó Hy Lâm ngẩng đầu, để lộ đôi mắt u ám, lạnh lùng, chằm chằm Quách Uyển Như.

Dường như do sụt cân khá nhiều, gương mặt cô trở nên hốc hác, gò má hõm xuống, quầng mắt sâu thẳm.

 

Quách Uyển Như sững , những lời trách móc ban nãy lập tức nghẹn nơi cổ họng, thể thốt .

Phó Hy Lâm dường như thấy vẻ kinh ngạc của bà , cũng định giải thích gì về hành tung mấy ngày qua, chỉ mím môi, thẳng vấn đề:

 

“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”

 

chỉ qua tin tức rằng Phó Hạ Viễn bỏ trốn để trốn tội, thậm chí còn liên quan đến một vụ mạng .

sự thật cụ thể , cô hề .

 

Quách Uyển Như thở dài, tháo kính râm xuống, lộ khuôn mặt tiều tụy.

Vì mất ngủ lâu ngày, đôi mắt bà đỏ ngầu, sắc mặt mỏi mệt, chẳng còn chút dáng vẻ quý phái thường ngày.

thấp giọng :

 

“Lần ai cứu nổi nhà họ Phó nữa .”

 

Phó Hy Lâm siết c.h.ặ.t t.a.y đặt bàn, trong lòng cũng lường mức độ nghiêm trọng của sự việc.

cắn chặt môi:

“Vậy… những gì báo chí đăng, đều là thật?”

 

Vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa chỉ là do Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành hợp mưu, mà họ thật sự còn thiêu c.h.ế.t Lục Lâm.

Quách Uyển Như cảnh giác quanh, cuối cùng nặng nề gật đầu, sắc mặt khó coi, thấp giọng :

 

“Chắc chắn Lục Hà sẽ tha cho ba con.”

 

Lại là Lục Hà.

 

Ánh mắt Phó Hy Lâm trầm xuống.

 

Lâu lắm ai nhắc đến cái tên đó mặt cô .

trở thành như bây giờ, đều là do đàn ông đó dồn ép chừa đường sống.

Nghĩ đến những việc ngu ngốc từng , Phó Hy Lâm chỉ tự tát tỉnh .

 

Trước yêu bao nhiêu, giờ hận bấy nhiêu.

Nhà họ Phó nông nỗi hôm nay, tất cả đều do Lục Hà gây .

chết, cô cũng kéo theo nhà họ Lục cùng chôn theo.

 

Nghĩ đến đây, mắt cô đỏ bừng, tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

 

Quách Uyển Như với ánh mắt đầy phức tạp, do dự vài giây thấp giọng khuyên:

“Giờ ba con xảy chuyện, thể giúp con chỉ còn . Nghe lời , đợi sóng gió qua , tiên hãy ẩn một thời gian…”

 

“Trốn?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-175-bay-gio-noi-van-chua-muon.html.]

Phó Hy Lâm nhạt:

“Trốn thì giải quyết gì?”

 

Chẳng lẽ cô trốn mãi trong bóng tối, gì cả, trơ mắt Lục Hà từng bước một kéo đổ nhà họ Phó, trơ mắt cảnh sát bắt ba đưa về đồn ?

 

Quách Uyển Như khựng , cau mày :

hiện giờ con giúp gì chứ? Chỉ cần con lộ diện, bọn họ nhất định sẽ dùng con để uy h.i.ế.p ba con. Hơn nữa, những tội danh con vẫn rửa sạch, đến lúc đó, dì cũng thật sự hết cách .”

 

“Chuyện đó tự chừng mực, bà lo cho .”

Phó Hy Lâm mất kiên nhẫn hỏi:

“Đến giờ, ba liên lạc với bà ?”

 

Quách Uyển Như nhớ đến cuối cùng cãi với Phó Hạ Viễn, sắc mặt trầm xuống, bà giấu giếm mà thẳng:

“Có, ông tìm dì lấy một khoản tiền, từ đó bặt vô âm tín.”

 

Phó Hy Lâm im lặng một lúc.

Không đang nghĩ gì, ánh mắt cô u ám phụ nữ đối diện, khẽ hỏi:

“Ba xảy chuyện , bỏ trốn?”

 

Quách Uyển Như đối mặt với ánh mắt dò xét của cô , sắc mặt thoáng trở nên khó coi, nhịn khổ:

“Sao thế, đến nước , con vẫn ghét dì đến thế ? Vẫn cho rằng dì chắc chắn sẽ phản bội cha con?”

 

“Việc bà phản bội , ,”

Giọng Phó Hy Lâm lạnh lẽo, “ chỉ , con gái ruột của bà là Hứa Đông Hạ. Nếu vì cô , nhà họ Phó liệu gặp nhiều phiền toái như ?”

 

“Còn bà, vốn dĩ vẫn nên là phu nhân nhà họ Phó ngưỡng mộ, sống sung sướng lo nghĩ.”

bây giờ, thứ đều còn nữa. Mà gây tất cả, chính là đứa con gái mà bà luôn thiên vị, luôn bảo vệ .”

 

Giọng điệu đầy châm biếm, lời lẽ sắc như d.a.o đ.â.m thẳng tai.

Nghe đến đó, Quách Uyển Như khẽ rùng , khỏi cau mày, thấp giọng nhắc:

“Chuyện , liên quan đến Đông Hạ. Tất cả là do ba con năm xưa hồ đồ, gây cái c.h.ế.t của Lục Lâm, mới khiến chuyện thành thế .”

 

“Không liên quan đến cô ?”

Phó Hy Lâm như thấy chuyện , ánh mắt trở nên âm trầm:

“Bà thật rộng lượng. rõ hiện thực ? Khi bà sức bênh vực cô , cô từng nghĩ đến việc giúp bà ?”

 

“Con gái ruột của bà—cô rõ ràng thể khuyên Lục Hà nương tay, nhưng cô thế.”

“Cô chỉ mong nhà họ Phó phá sản, mong bọn biến mất khỏi cuộc sống của cô , để cô sống yên , thiếu thốn gì.”

 

“Nếu , bà nghĩ vì đoạn tuyệt quan hệ con với bà? Theo thấy, tám phần là cô sớm sự thật năm xưa, sẽ ngày hôm nay, nên mới vội vàng đoạn tuyệt, sợ bà sẽ tìm đến bám lấy cô .”

 

Từng lời, từng chữ của cô đều rành rọt vang lên.

 

Quách Uyển Như sững vài giây, sắc mặt thoáng chùng xuống, im lặng đáp.

Phó Hy Lâm khẽ khẩy:

“Sao? sai ?”

 

Quách Uyển Như hít sâu một , chỉ cảm thấy mệt mỏi, cau mày:

“Giờ chuyện đến nước , những lời đó còn ích gì?”

 

Dù Hứa Đông Hạ , bà cũng còn gì để , càng định oán trách con gái.

Dù gì năm xưa chính bà phụ lòng con , để con chịu đủ tổn thương đáng .

Chuyện xảy hôm nay, suy cho cùng cũng là báo ứng của bà.

 

“Không.”

Phó Hy Lâm , ánh mắt sâu thẳm:

“Bây giờ … vẫn muộn.”

 

Quách Uyển Như khựng , ngẩn .

 

 

Rời khỏi trung tâm thương mại, Phó Hy Lâm lang thang thêm, mà thẳng bắt xe buýt trở về căn phòng trọ của .

 

thuê một căn phòng nhỏ trong con hẻm vắng vẻ, bẩn thỉu.

 

Vừa bước hẻm, cô thấy âm thanh hỗn loạn từ phía , ngẩng đầu , lập tức dừng bước nhanh chóng trốn bức tường gần đó.

 

Từ căn phòng trọ của cô , hơn chục đàn ông bặm trợn đang , tay ai cũng cầm gậy gộc.

 

Từng đều cao to vạm vỡ, dáng vẻ hệt như đám xã hội đen.

Từ vị trí của Phó Hy Lâm, cô thể thấy rõ phòng lục tung—bàn ghế đập nát, thứ hỗn độn thể tả.

 

căng thẳng đến mức lưng dán chặt tường, dám thở mạnh.

Giữa con hẻm vắng, tiếng bọn đàn ông trò chuyện vang lên rõ mồn một:

 

“Lão đại, thấy , giờ về ăn đây?”

“Đồ đạc vẫn còn, chắc chắn cô sẽ . Ta cứ chờ ở đây.”

“Nhỡ đợi mãi mà thấy thì ? Vậy chẳng lấy tiền?”

“Chẳng con bé chỉ bảo dọa cô một trận thôi ? Không thấy thì cứ xử lý . Tao tin cô dám điều tra thật.”

 

lão đại… con bé đó hậu thuẫn ghê lắm. Anh trai nó là tổng giám đốc Tập đoàn Chu thị, nhỡ cô phát hiện lừa thì ?”

 

“Sợ cái gì? Cũng chỉ là một con tiểu thư nhà giàu, tưởng dọa ai chắc?”

 

Những lời , từng chữ từng chữ đều rơi tai Phó Hy Lâm.

 

Trong con hẻm tối tăm, phần lớn khuôn mặt cô bóng đêm che khuất, biểu cảm.

Loading...