Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 176: Bởi vì bà không phải là Lục Hà.

Cập nhật lúc: 2025-07-15 02:51:07
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày .

 

Phó Hạ Viễn mặc một bộ quần áo thô màu sẫm khá kín đáo, đội mũ lưỡi trai đen, đeo một chiếc ba lô, lên xe về hướng nhà ga xe lửa.

 

Trước cổng nhà ga đông nghẹt , bước một bước cũng khó.

Bên ngoài cửa là những quầy bán điểm tâm sáng như bánh bao và ngô luộc, mùi thơm ngào ngạt khiến qua đều nuốt nước bọt.

 

Phó Hạ Viễn cúi thấp đầu, chen chúc trong đám , bước theo dòng tiến bên trong.

Trước mỗi quầy bán vé đều xếp hàng dài ngoằng, đủ kiểu , tay xách nách mang, ồn ào náo nhiệt.

 

Ông chọn hàng đợi ngoài tầm ghi hình rõ ràng của camera, lẩn lưng một cao to, kiên nhẫn mà sốt ruột chờ mua vé.

 

Hàng từ từ ngắn .

Ông xếp đến giữa hàng, còn mười mấy nữa là đến lượt. Đang bồn chồn, ông vô tình thấy mấy đàn ông từ cổng bước .

 

Đồng tử Phó Hạ Viễn co , vội vàng cúi đầu, ép sát vành mũ xuống.

Mấy đàn ông đó mặc thường phục bình thường, nhưng ông nhận một trong đó—một viên cảnh sát từng thẩm vấn .

 

Vừa cửa, nhóm liền tản , lặng lẽ quan sát bốn phía như đang tìm ai đó.

Việc hôm nay ông đến nhà ga là theo sắp xếp của Chu Tĩnh Nhiên, bảo ông tạm thời rút lui, lo liệu thỏa thứ trong nhà ga .

Chỉ cần đến đúng cửa 5 mua vé, đó lên tàu là .

 

Vậy tại cảnh sát tìm đến tận đây?

 

hành tung của ông lộ ?

 

Nghĩ đến đó, cả Phó Hạ Viễn căng như dây đàn, thần kinh cũng giật lên từng nhịp. Nhìn thấy mấy càng lúc càng đến gần, ông dám nghĩ ngợi thêm.

Lập tức xách ba lô chân lên, xoay rảo bước một lối khác của nhà ga.

 

Ra khỏi nhà ga, ông vẫy ngay một chiếc taxi, bảo tài xế chạy thẳng đến tập đoàn Chu thị.

 

Chừng mười phút , xe dừng cổng trụ sở Chu thị.

Phó Hạ Viễn trả tiền xong, đang chuẩn mở cửa bước xuống thì từ xa thấy Chu Tĩnh Nhiên từ trong tòa nhà bước .

Ông sững , vội cúi thấp đầu nấp ghế.

 

Chu Tĩnh Nhiên phát hiện , cứ thế lên một chiếc Porsche màu đen đỗ cửa, nhanh chóng lái .

 

Giờ là buổi sáng, lẽ là giờ việc— định ?

 

Phó Hạ Viễn cau mày, nghĩ một lúc dặn tài xế bám theo.

 

Chiếc Porsche màu đen dừng một bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố.

Chu Tĩnh Nhiên bước xuống xe, ánh mắt sắc bén liếc quanh một vòng, thấy gì bất thường mới trong.

 

Trong xe, Phó Hạ Viễn lên tòa nhà bệnh viện mặt, ánh mắt chững .

Ông bệnh viện .

 

Chu Tĩnh Nhiên đến bệnh viện gì?

 

Không kịp nghĩ nhiều, Phó Hạ Viễn mở cửa xe, nhanh chóng bước theo.

Trước cổng bệnh viện bảo vệ gác.

Để nghi ngờ, ông chờ ba, bốn khác cùng, lặng lẽ nhập bọn.

 

Sảnh bệnh viện đông đúc, xếp hàng lấy khám chen kín.

Ông theo lối quen thuộc, nhanh chóng thấy Chu Tĩnh Nhiên cửa thang máy, đang chăm chú điện thoại.

 

Cửa thang máy mở , Chu Tĩnh Nhiên bước hề ngẩng đầu, cho đến khi cửa khép .

Thang máy chạy lên tầng , dừng ở tầng 11.

 

Phó Hạ Viễn con hiển thị dừng , cả khựng .

 

Tầng 11—Khoa tâm thần.

 

 

Trong mấy ngày về nước, Hứa Đông Hạ vẫn khỏi nhà.

Ngoài việc ăn uống nghỉ ngơi, cô chủ yếu dành thời gian cắt tỉa hoa cỏ và chuẩn cho lễ cưới sắp tới.

 

Lúc còn viện ở Vancouver, cô vô tình yêu thích việc chăm hoa, mỗi ngày đều mê mẩn bận rộn với cây cỏ, cũng là một cách g.i.ế.c thời gian.

 

Biết điều đó, mấy hôm nay ngày nào “ông xã” cô tan cũng sẽ ghé mua một bó hoa tươi mang về.

Ngày nào cũng là một loại hoa khác , mang đến niềm vui bất ngờ riêng biệt.

 

Nghĩ đến đó, tay Hứa Đông Hạ đang cầm kéo khựng một chút, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

 

Cô đang định cắm mấy đóa hoa cắt tỉa xong bình thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

Hứa Đông Hạ sững , dậy .

 

Màn hình chuông cửa hiện lên hình ảnh ngoài.

trong màn hình, im lặng một lúc vẫn mở cửa.

 

Bên ngoài, Quách Uyển Như thấy tiếng cửa mở thì sững sờ, đó mặt nhanh chóng hiện lên một nụ .

vốn nghĩ đến đây chắc chắn sẽ từ chối, ngờ Hứa Đông Hạ chịu mở cửa.

 

Con bé chịu gặp , chẳng nghĩa là… trong lòng nó bớt hận ?

 

Quách Uyển Như âm thầm nghĩ, ánh mắt càng thêm rạng rỡ.

 

Ngược , gương mặt Hứa Đông Hạ vẫn vô cùng lạnh nhạt.

thoáng qua Quách Uyển Như—sắc mặt bà tái nhợt, vẻ tiều tụy giấu .

 

Cô mím môi, hỏi thẳng:

“Có chuyện gì ?”

 

Quách Uyển Như liếc trong căn hộ, dè dặt hỏi:

“Có thể cho một lát ?”

 

Hứa Đông Hạ chằm chằm hai giây, nghiêng sang một bên, để bà bước .

 

Phòng khách rộng rãi, sáng sủa, thiết kế chủ đạo là gam trắng, đơn giản mà dễ chịu. Ở hướng nam một ban công, đó đặt một chiếc ghế treo cùng đủ loại chậu cây cảnh xanh .

 

Lúc là buổi trưa, ánh nắng từ ngoài rọi , ấm áp và rực rỡ chiếu khắp sàn nhà.

 

Hứa Đông Hạ rót cho bà một ly nước.

 

Quách Uyển Như quan sát căn hộ một vòng, bưng ly nước ấm mặt uống một ngụm, đó ngẩng đầu cô, khẽ hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-176-boi-vi-ba-khong-phai-la-luc-ha.html.]

“Cơ thể con… chứ?”

 

“Ổn cả .”

 

“Xin … bây giờ mới đến thăm con.”

Quách Uyển Như ngừng một chút, trong đáy mắt là vẻ áy náy, giọng cũng mệt mỏi:

“Dạo nhà họ Phó xảy quá nhiều chuyện, quá nhiều và việc cần ứng phó… nên hôm nay mới rảnh để đến.”

 

Hứa Đông Hạ lên tiếng.

 

Ánh mắt Quách Uyển Như lướt qua những bông hoa bàn, khựng , chuyển đề tài:

“Khi nào con bắt đầu thích mấy thứ cây hoa ? Trước đây kiên nhẫn để chăm chút những thứ đó.”

 

Trước đây kiên nhẫn là vì công việc bận rộn.

Hơn nữa sống một quen , gian yên tĩnh khiến càng hứng bày biện hoa lá.

 

Hứa Đông Hạ trầm mặc một lúc, bình thản đáp:

“Bà cũng đó là ‘ đây’. Sở thích của con , sớm muộn gì cũng sẽ đổi, chẳng ?”

 

Quách Uyển Như thoáng sững .

 

Khoảng cách giữa hai con họ quá lớn.

Trước dồn hết tâm tư nhà họ Phó, bao giờ thật sự quan tâm tìm hiểu cô.

Đến mức giờ đây, bà thậm chí con gái thích ăn gì, thích màu gì—ngay cả ngoài còn hiểu rõ cô hơn.

 

Nói là con, khi còn khiến chê.

 

Hồi thần , Quách Uyển Như cố gắng nặn một nụ gượng gạo:

… ai cũng sẽ đổi. Là do hiểu con đủ.”

 

Lòng Hứa Đông Hạ chấn động.

 

nhớ rõ bao lâu hai gặp .

Lần cuối cùng gặp mặt, phụ nữ mặt vẫn còn mang vẻ đoan trang quý phái. Còn giờ—gương mặt tiều tụy, ánh mắt rã rời, cả như sa sút đến tận cùng.

 

Cô mím môi:

“Nếu bà chuyện, thì cứ thẳng .”

 

Quách Uyển Như hình như ngập ngừng, tay siết chặt lấy chiếc ly, một lúc mới khàn giọng mở lời:

“Đông Hạ… hãy giúp .”

 

Đôi mắt bà đỏ bừng, nghẹn ngào:

“Mẹ thật sự đường cùng . Xin con, vì tình con, hãy giúp khuyên Lục Hà… tha cho Phó Hạ Viễn.”

 

“Chỉ cần chịu buông tha, đảm bảo với con, chúng tuyệt đối sẽ rời khỏi Đồng Thành, sẽ bao giờ xuất hiện mặt các con nữa.”

 

“Nhà họ Phó sụp đổ thể tiếp tục trơ mắt chồng đưa tù.”

 

“Đông Hạ, coi như cầu xin con… đây là cuối cùng…”

 

Đến cuối câu, bà thành tiếng.

 

Hứa Đông Hạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.

Cô lặng lẽ vài giây, mím môi :

“Xin , chuyện can thiệp.”

 

Quách Uyển Như sững sờ, sắc mặt tái nhợt.

 

buông ly nước xuống, tiến lên túm chặt lấy tay cô, gần như quỳ xuống:

“Đông Hạ, chỉ cần con mở miệng, Lục Hà nhất định sẽ đồng ý. Mẹ cầu xin con, con giúp một thôi—con nỡ lòng nào tan cửa nát nhà ?!”

 

Tay Hứa Đông Hạ nắm đến đau nhói.

 

Cô cau mày, cố nhịn, lạnh lùng :

giúp bà, ai giúp Lục Hà?”

 

Quách Uyển Như khựng , c.h.ế.t lặng.

 

Hứa Đông Hạ rút tay , đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, từng chữ rõ ràng:

 

“Vậy ai sẽ giúp Lục Lâm—đứa bé đến mười tuổi c.h.ế.t thảm trong biển lửa? Ai giúp của em trong cùng một năm mất cả con trai lẫn chồng?”

 

“Giờ bà đến cầu xin tha cho một kẻ g.i.ế.c , bà còn nhớ bây giờ là ai? là vợ của Lục Hà!”

 

“Bà tất cả vì chồng, vì nhà họ Phó. Còn thì ? Bà từng nghĩ đến cảm nhận của , khi bà sức ép buộc giúp bà?”

 

Giọng cô càng càng cao, rõ ràng xúc động.

 

Quách Uyển Như cả cứng đờ, hồi lâu mới lắp bắp:

“Chuyện của Lục Lâm… mặt Phó Hạ Viễn… xin con…”

 

“Không .”

 

Hứa Đông Hạ lạnh lùng ngắt lời, nhấn mạnh:

“Là chồng .”

 

Đồng tử Quách Uyển Như khựng mấy giây.

lau nước mắt mặt, như cuối cùng cũng buộc sự thật:

 

“Đông Hạ… chuyện năm xưa… lệnh phóng hỏa g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Lâm là Hà Chí Thành. Phó Hạ Viễn tham gia… hung thủ thật sự hiện bắt. Nếu Hạ Viễn chịu về đầu thú, con thể xin Lục Hà… cho ông một con đường sống ?”

 

Hứa Đông Hạ xong, im lặng trong giây lát.

 

Quách Uyển Như bằng ánh mắt phức tạp, lâu mới khàn giọng lên tiếng:

“Phó Hạ Viễn tham gia… nhưng ông thấy c.h.ế.t mà cứu, đúng ?”

 

Đồng tử Quách Uyển Như đột nhiên chấn động.

 

“Ông tận mắt một đứa trẻ vùng vẫy kêu cứu trong đám cháy, cuối cùng vẫn tay cứu nó… đúng ?”

 

“Nếu là bà, yêu thương nhất thiêu rụi ngay mắt mà bất lực thể gì, đó mỗi ngày đều sống trong dằn vặt và bóng đêm, mỗi đêm dựa thuốc ngủ mới thể chợp mắt—năm qua năm khác, bà hiểu đó là cảm giác gì ?”

 

Quách Uyển Như há miệng:

“Mẹ…”

 

Hứa Đông Hạ siết môi, vành mắt đỏ ửng:

“Bà hiểu , vì bà là Lục Hà.”

Loading...