Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 177.2 : Tôi sẽ giết cô.

Cập nhật lúc: 2025-07-15 15:45:15
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở nơi khác, Chu Mai rời khỏi bệnh viện thì nhận một cuộc gọi lạ.

 

lên xe, thắt dây an , bắt máy:

“Alo?”

 

“Là .”

 

Giọng Phó Hy Lâm.

 

Chu Mai khựng tay đang đeo tai Bluetooth, ánh mắt trầm xuống, mím môi:

“Lại chuyện gì nữa?”

 

Nghe cô kiên nhẫn, Phó Hy Lâm im lặng vài giây, nhắc nhở:

“Cô quên thỏa thuận giữa chúng đấy chứ?”

 

Thời hạn qua, mà cô vẫn đưa Hứa Đông Hạ tới gặp mặt.

 

Trong xe ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt Chu Mai khuất trong bóng tối, rõ cảm xúc.

nghiến môi:

mới Hứa Đông Hạ về nước, nhưng cô vẫn ngoài, cũng tới bệnh viện. Muốn hẹn gặp cô , cô cũng cho thời gian chứ.”

 

“Chu Mai, nhất đừng giở trò với .”

 

Phó Hy Lâm lạnh giọng cảnh cáo.

 

Chu Mai sắp nổi điên. Từ khi phụ nữ uy hiếp, dắt mũi liên tục, còn đe dọa hết đến khác—cô quá sức chịu đựng.

 

nổi giận:

“Phó Hy Lâm, cô gan thì cứ tới đồn cảnh sát tố cáo ! Cùng chết, để xem ai thua ai!”

 

Phó Hy Lâm thế chỉ lạnh, :

“Cô nghĩ dám ?”

 

Sau đó, giọng lạnh lùng chầm chậm vang lên qua điện thoại:

“Chu tiểu thư, từng , đối phó là Hứa Đông Hạ. Nếu thể tiếp cận cô , thì chẳng tìm đến cô.”

 

“Chuyện xong xuôi, và cô ai nợ ai. Từ nay về , liên quan gì nữa.”

 

“Hoặc… cô thật sự cùng đồng quy vu tận, cũng để tâm. bây giờ chẳng còn gì để mất. cô thì ? Cô nhà họ Chu vì cô mà vấy bẩn danh tiếng ?”

 

Từng câu từng chữ như từng nhát búa nện lòng Chu Mai, khiến cô thể dứt khoát cúp máy.

 

im lặng.

 

Hơi thở bắt đầu dồn dập.

 

Phó Hy Lâm d.a.o động, liền tiếp tục dụ dỗ:

“Chu tiểu thư, cô yên tâm. Chỉ cần cô đưa Hứa Đông Hạ đến mặt , những chuyện đó liên quan đến cô. đảm bảo, dù xảy chuyện gì, cũng khai cô. Cô cứ yên tâm.”

 

Chu Mai lạnh:

dựa để tin cô?”

 

Phó Hy Lâm nhướng mày, mắt loé lên tia sáng kỳ dị:

“Thế , chúng gặp mặt trực tiếp, chuyện.”

 

Chu Mai lập tức cảnh giác:

“Cô định giở trò gì nữa?”

 

Nghe , Phó Hy Lâm bật khẽ, giọng giễu cợt:

“Chu tiểu thư, bây giờ cảnh sát đang truy lùng khắp nơi. mạo hiểm để cô chỗ ẩn náu của , mà vẫn đủ để cô tin ?”

 

Điện thoại rơi im lặng.

 

Phó Hy Lâm nhướng mày:

“Sao? Không dám ?”

 

Trong lời còn xen chút chế nhạo.

 

Chu Mai siết chặt điện thoại, cuối cùng cắn răng đồng ý:

“Được. tạm tin cô . Gửi địa chỉ cho .”

 

Sau khi cúp máy, Phó Hy Lâm gạt điếu thuốc khỏi miệng.

Trong quán bar, đám nam nữ vẫn nhảy nhót điên cuồng ánh đèn xoay rực rỡ, khí hỗn loạn đầy phấn khích.

 

nhấp một ngụm rượu whisky, trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn, hiện rõ sự lạnh lùng và giễu cợt.

 

Đặt ly xuống, cô cầm điện thoại gọi một lưu tên.

 

Chu Mai bắt máy, giọng cảnh cáo:

dàn xếp xong. Cô mà dám hỏng chuyện, sẽ để yên .”

 

Người bình tĩnh đáp:

“Yên tâm. gì.”

 

“Rất . Xong việc, nhớ chuyển hàng cho . sẽ trả tiền đầy đủ.”

 

mà, Phó tiểu thư… nhà họ Phó giờ rối tung, cô chắc đó còn tiền trả chứ?”

 

“Không tin ?”

 

Phó Hy Lâm lạnh:

“Không tin thì tìm khác .”

 

“Ê ê ê, đừng mà! chỉ đùa chút thôi, Phó tiểu thư, cô đừng để bụng. Nói chung, cô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ cho xong, tuyệt đối xảy vấn đề gì !”

 

Phó Hy Lâm lời đảm bảo chắc nịch của gã đàn ông cũng gì thêm, lạnh lùng cúp máy.

 

uống cạn ly whisky bàn, đội mũ lên rời khỏi quán bar.

 

 

10 giờ tối, Chu Mai đến quán bar hẹn với Phó Hy Lâm, nhưng mãi thấy bóng dáng ai cả.

 

ở quầy bar, sốt ruột đưa mắt quanh, thỉnh thoảng liếc đồng hồ, ngón tay gõ lên mặt bàn tạo nên những tiếng “cốc cốc cốc”.

 

Thấy , bartender bước đến hỏi đầy lịch sự:

“Cô gái, cô đang chờ bạn ? Có dùng chút đồ uống ?”

 

Chu Mai liếc , do dự gật đầu, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Phó Hy Lâm.

 

Vừa đổ chuông hai tiếng, đầu dây bên bắt máy.

 

cau mày hỏi thẳng:

“Người ? Không hẹn giờ gặp mặt ? Đã trễ hẹn đấy, cô đang đùa giỡn ?”

 

Vừa bắt máy chất vấn dồn dập, Phó Hy Lâm dựa tường, xuyên qua đám đông ồn ào trong quán, ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng của Chu Mai nơi quầy bar.

nhạt:

“Đừng nóng, kẹt xe tí thôi, đến ngay đây.”

 

Chu Mai cầm ly rượu uống một ngụm, ánh mắt lộ vẻ bực bội:

“Mau lên, thời gian để chơi với cô.”

 

Nói xong dứt khoát cúp máy.

 

Sau đó, cô uống thêm vài ngụm nữa để dằn cơn bực và cảm giác phiền chán trong lòng.

 

Từ xa, Phó Hy Lâm thấy cảnh liền bật lạnh, thu điện thoại , rút một điếu thuốc châm lửa.

 

Trong bar, âm nhạc chát chúa rung trời, ánh đèn lập lòe, bên tai chỉ tiếng va chạm ly tách, tiếng ve vãn đùa giỡn hỗn tạp.

 

Không khí trộn lẫn mùi cồn nồng nặc và sự sa đọa buông thả.

 

hít sâu một , chầm chậm nhả vòng khói trắng.

 

Khói mờ lãng che phủ gương mặt với đường nét phức tạp của cô , khiến nó trở nên mơ hồ khó đoán.

 

tựa tường, lặng lẽ dõi theo phụ nữ , chờ đợi từng giây trôi qua.

 

 

Hai mươi phút

Người hẹn vẫn xuất hiện.

Chu Mai uống bốn ly whisky, còn đủ kiên nhẫn để đợi tiếp.

 

cầm túi xách định rời khỏi nơi hỗn tạp .

 

Nào ngờ dậy thì cảm thấy choáng váng, loạng choạng mấy bước, may mà kịp bám quầy bar nên mới ngã.

 

Chỉ uống bốn ly whisky, lẽ đến mức say.

 

lắc mạnh đầu, nhưng cơn choáng vẫn tan , khiến cô cau mày đầy nghi ngờ.

 

Lúc , vai cô vỗ nhẹ.

 

Một đàn ông từ phía tới, quan tâm hỏi:

“Sao cô gái, khỏe ? Cần giúp ?”

 

Chu Mai gạt phắt tay đầy chán ghét, giọng sắc lạnh:

“Đừng động ! Tránh !”

 

ghế, lấy điện thoại trong túi , định gọi cho Chu Tĩnh Nhiên đến đón.

 

gã đàn ông vẫn chịu .

 

Thấy cô đang lục túi, dường như đoán điều gì, bất ngờ giật lấy chiếc túi xách.

 

Chu Mai ngẩn , lửa giận bùng lên:

“Anh ? Trả túi cho !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-177-2-toi-se-giet-co.html.]

Gã đàn ông nham nhở, giữ chặt cổ tay trắng trẻo của cô , nhướng mày:

“Cô say , để đưa cô về nhé?”

 

Sức mạnh.

 

Chu Mai lập tức cảm thấy gì đó , cô   giằng tay , vịn lấy quầy bar, kích động hét lên:

“Cút ! Ghê tởm!”

 

Gương mặt gã đàn ông lập tức tối sầm, ánh mắt trở nên hiểm độc.

 

Chu Mai vội vã lao tới giật túi xách, nhưng trượt hụt, đầu càng lúc càng choáng, cơn chóng mặt càng lúc càng dữ dội.

 

vững, lập tức gã kéo lòng.

 

Hắn siết chặt eo Chu Mai, ánh mắt đầy giễu cợt:

“Ui chà, còn nổi, để đưa cô về thì hơn.”

 

Chu Mai vẫn còn một tia tỉnh táo.

Nghe thấy câu đó, trái tim cô lạnh , bắt đầu giãy giụa kịch liệt trong lòng :

“Buông ! Anh là ai ? Ai cho chạm ? Muốn c.h.ế.t , buông tay mau!”

 

“Ô, còn dữ dằn ghê.”

 

Trong quán bar hỗn loạn, chẳng ai chú ý đến những gì đang xảy ở góc .

 

Ngay cả bartender cũng chỉ lo việc của , phớt lờ cảnh tượng mắt.

 

Thị lực của Chu Mai dần mờ .

 

Đến lúc nhận trúng kế… thì quá muộn.

 

Gã đàn ông thấy cô lịm thì lập tức vác cô lên vai, về phía cửa quán bar.

 

Phía là một con hẻm tối om một ánh đèn.

 

Phó Hy Lâm chờ ở đó từ lâu.

Thấy gã đàn ông vác Chu Mai , cô thẳng dậy, mặt biểu cảm:

“Xử lý thế nào thì tùy , đừng để cô c.h.ế.t là . Và nhớ gửi cho thứ cần.”

 

Tên đó tên là Tạ Vũ, một kẻ chuyên ăn bám xã hội, lêu lổng đầu đường xó chợ.

 

Hắn đặt tay lên eo Chu Mai, lòng tràn đầy hứng thú.

 

Hắn xảo quyệt:

“Biết , Phó tiểu thư. mà… tiền công của thì ?”

 

Phó Hy Lâm lạnh lùng liếc , gợn sóng:

“Gấp gì chứ? Việc xong sẽ .”

 

dụi điếu thuốc, bước gần Chu Mai đang hôn mê bất tỉnh.

 

nâng cằm phụ nữ lên, gương mặt xinh , khóe môi cong lên một nụ lạnh lẽo:

“Cô vô tình , thì đừng trách vô nghĩa.”

 

Không chỉ Chu Mai tin Phó Hy Lâm.

Phó Hy Lâm cũng chẳng bao giờ tin cô .

 

Chu Mai từng dám thuê du côn dọa nạt cô , nếu hôm đó may phục kích thì hậu quả thật khó lường.

 

Một khi đầu… thì chắc chắn sẽ hai.

 

Phó Hy Lâm sẽ để chuyện như thế xảy nữa.

 

Nên , nắm trong tay thứ gì đó giá trị mới thể khiến Chu Mai lời.

 

 

Sáng sớm hôm .

Mặt trời nhú lên nơi đường chân trời, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ trong vắt, chiếu căn phòng vẫn còn vấn vương thở mập mờ của đêm qua.

 

Chu Mai tỉnh , còn mở mắt cau chặt mày.

 

cảm thấy đầu như búa nện, đau nhức dữ dội. cảm giác đầu tiên truyền đến là—một lồng n.g.ự.c trần trụi, nóng bỏng áp sát bên cạnh.

 

Trong khoảnh khắc , cơ thể cô đông cứng.

 

chậm rãi mở mắt—và thấy một gã đàn ông xa lạ đang bên cạnh .

 

Ngay lập tức, cô bật dậy khỏi giường.

 

Chu Mai mảnh vải che , gã cũng .

Cảm giác cơ thể và dấu vết da thịt thứ xảy đêm qua.

 

Ầm!

Đầu óc cô như nổ tung.

 

Sắc mặt cô trắng bệch như phủ một lớp phấn, còn giọt máu.

 

Tạ Vũ động tĩnh đánh thức.

 

Hắn mở mắt liền thấy Chu Mai đang đờ đẫn giường.

Tâm trạng một đêm sung sướng cực kỳ vui vẻ, tức khi đánh thức, thong thả dậy.

 

Hắn với tay lấy bao thuốc bàn đầu giường, châm một điếu, nhả khói.

 

Hắn lim dim phụ nữ bất động, khẽ:

“Thật bất ngờ, ngờ cô là… đầu tiên.”

 

Lời lập tức chọc giận Chu Mai.

phắt , mắt đỏ rực, tràn đầy thù hận, nghiến răng rít lên:

“Là ai bỏ thuốc ?”

 

Không đánh đập ngay như tưởng, càng khiến bất ngờ hơn.

 

Tạ Vũ phủi tàn thuốc, vờ như vô tội:

“Thuốc gì chứ? Hôm qua rõ ràng là cô uống say, cứ nằng nặc đòi đưa về. còn nhà cô ở , nên mới đưa đến đây. Ai ngờ cô say tới mức gọi là ‘Lục Hà’, chịu buông…”

 

“Câm miệng!!!”

 

Chu Mai gào lên, nắm lấy gối ném thẳng , giọng run rẩy:

“Cút! Biến ngay cho !”

 

Hơi thở cô gấp gáp, ánh mắt như dã thú dồn đến đường cùng.

 

Tạ Vũ đối mặt với ánh mắt dữ tợn , tay cầm thuốc cũng cứng .

 

Việc Phó Hy Lâm giao xong, cần ở thêm.

Chỉ cần đợi nhận tiền là xong.

 

Nghĩ , tâm trạng bỗng vui trở .

 

Hắn dụi thuốc, mặc quần áo nghênh ngang rời khỏi khách sạn.

 

Rầm!

 

Tiếng cửa đóng .

 

Chu Mai như phát điên, đập tay loạn lên giường, gào thét đến khản giọng:

“Aaaaahhhhhh!”

 

Những giọt nước mắt nhịn suốt từ tối qua, lúc ồ ạt rơi xuống, táp táp đập gối.

 

bật chăn, lao phòng tắm.

 

Chu Mai cố kỳ cọ hết đến khác, đến mức làn da trắng mịn chà đỏ bừng.

mùi đàn ông … như thế nào cũng thể gột sạch.

 

ở trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ.

 

Khi bước , cả như cái xác hồn, ánh mắt trống rỗng, mất tiêu cự.

 

 

lúc đó, điện thoại bàn vang lên.

 

Chu Mai lê bước mệt mỏi đến, thấy gửi tin, đôi mắt lập tức đỏ ngầu.

 

siết chặt điện thoại, thở đang cố định nay rối loạn.

 

Tin nhắn… là ảnh khỏa của cô , bên cạnh là Tạ Vũ.

 

Đồng tử Chu Mai co rút, đôi môi run rẩy.

 

Hít sâu một … nhưng cách nào dập tắt cơn cuồng nộ trong lòng.

 

Bàn tay cầm điện thoại trắng bệch.

 

Giây , chuông điện thoại vang lên.

 

Số gọi đến chính là gửi tin nhắn .

 

Chu Mai nghiến răng đến bật máu, môi cô đỏ sậm, mắt chất đầy sát ý.

 

hất cằm, ánh mắt như dao, chằm chằm màn hình một lúc… ấn nút .

 

Đầu dây bên , giọng âm u của Phó Hy Lâm truyền đến:

 

“Chu tiểu thư, đêm qua ngủ ngon chứ?”

 

Chu Mai siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch, từng chữ như đinh đóng kẽ răng:

“Phó Hy Lâm, sẽ g.i.ế.c cô.”

Loading...