Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 179.1: Hoang tưởng
Cập nhật lúc: 2025-07-20 01:08:52
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong xe chật hẹp rơi một lặng kéo dài.
Bàn tay đang gõ nhẹ lên đầu gối của Chu Tĩnh Nhiên chậm rãi dừng , đó mới cất tiếng hỏi:
“Ông gì?”
Vừa dứt lời, trong đáy mắt Phó Hạ Viễn hiện lên một tia sáng ranh mãnh, lập tức thẳng thắn :
“Tám mươi triệu và một vé tàu rời khỏi Đồng Thành.”
Chu Tĩnh Nhiên im lặng vài giây, đó nhạt:
“Tổng Giám đốc Phó, ông giá thật hổ.”
Phó Hạ Viễn đương nhiên định lùi bước, giọng điệu mập mờ phản bác:
“So với bí mật đó của , tám chục triệu chẳng là gì cả. Hay là Chủ tịch Chu ?”
Chu Tĩnh Nhiên thẳng ông , đáy mắt tối như vực sâu, ánh sáng lạnh băng ẩn hiện:
“Làm thể tin tám chục triệu là đủ để bịt miệng ông?
Nếu lỡ Tổng Giám đốc Phó tham lam vô độ, đằng chân lân đằng đầu, chẳng sẽ ông khống chế cả đời ?”
Phó Hạ Viễn khẽ:
“Có lẽ Chủ tịch Chu rõ tình hình hiện tại. Giờ còn tư cách mặc cả với .”
Giọng điệu của ông đầy ngạo mạn, như thể chắc chắn Chu Tĩnh Nhiên sẽ dám từ chối.
Chu Tĩnh Nhiên khẽ cong môi, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, bật khẽ.
Ông đoán đúng — hiện tại, quả thật thể từ chối.
Hắn l.i.ế.m môi, thấp giọng đáp:
“Được. Tiền và vé tàu sẽ chuẩn cho ông. một khoản lớn như , ông cũng nên cho vài ngày.”
Phó Hạ Viễn thấy dễ dàng thỏa hiệp thì hài lòng, cũng ép về thời gian.
Ông đội mũ, liếc đàn ông ở ghế lái, cảnh cáo:
“Đừng giở trò. Nếu xảy chuyện, bí mật của sẽ phơi bày. Để xem, danh tiếng của quan trọng hơn, cái mạng chẳng còn giá trị của quan trọng hơn.”
Nói xong, ông mở cửa xe xuống, “rầm” một tiếng khép .
Chu Tĩnh Nhiên từ đầu đến cuối nhúc nhích, ngả dựa ghế, ngẩng nhẹ cằm, mắt chằm chằm bóng lưng rời của ông .
Đồng tử đen trắng rõ ràng dần trở nên u ám.
Hắn cầm điện thoại bảng điều khiển, gọi một cuộc.
Chuông reo vài tiếng thì bắt máy.
Chu Tĩnh Nhiên nâng cửa kính xe lên, giọng điềm tĩnh:
“Có chút việc phiền toái, giúp xử lý một .”
“Chủ tịch Chu cứ .”
“Phó Hạ Viễn, hiện đang cảnh sát truy nã.”
Chu Tĩnh Nhiên dừng một nhịp, giọng trầm:
“Đừng để rơi tay cảnh sát. Tìm cơ hội, xử lý âm thầm, sạch sẽ.”
Đầu dây bên ngập ngừng, dè dặt hỏi:
“Chủ tịch Chu, hiện tại theo dõi gắt gao, việc kín đáo phần khó khăn…”
Chu Tĩnh Nhiên xoa trán, giọng trầm và bực dọc:
“Giả tự sát cũng , côn đồ đánh c.h.ế.t cũng xong — tóm , trong vòng ba ngày, xử lý sạch sẽ cho .”
“… Vâng, hiểu , Chủ tịch Chu.”
Cuộc gọi kết thúc.
Chu Tĩnh Nhiên mở ngăn bí mật trong xe, lấy lọ thuốc, đổ vài viên màu trắng nuốt .
Hắn tựa lưng ghế, nhắm mắt, thở dần định.
Nếu đoán sai, hành tung của Phó Hạ Viễn ở ga tàu là do Lục Hà tiết lộ.
Vừa ngăn ông rời , còn thuận tiện khiến ông hiểu lầm rằng chính Chu Tĩnh Nhiên là báo tin — đúng là nhất tiễn song điêu.
Lần tính sai, còn Phó Hạ Viễn nắm bí mật.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Chu Tĩnh Nhiên càng trở nên sâu thẳm, tối đen như vực thẳm vô tận.
⸻
Tập đoàn Lục Thị.
Giang Mạc vắt vẻo sofa, cắn quả táo giòn rụm, cố ý phát tiếng nhai rôm rốp.
Thẩm Nhất Hàng mở cửa bước , thấy cảnh đó thì chậc lưỡi:
“Chà, Giang thiếu rảnh rỗi sang đây kiếm ăn chùa ?”
Từ khi tạm đình chỉ công tác, Giang Mạc thường xuyên mò sang đây g.i.ế.c thời gian.
Thật chủ yếu là để hóng chuyện.
Giang Mạc liếc một cái, nhạt:
“Cậu cũng suốt ngày chạy sang đây ?”
Thẩm Nhất Hàng trừng mắt, xuống đối diện, gọn gàng phân tích:
“ khác nhé. là bạn nối khố của Lục Hà, lớn lên cùng , thiết lắm. Anh so với chúng thế nào ? Hơn nữa, với Lục Hà đây như nước với lửa ? Giờ từ bao giờ thế?”
“Cút.”
Giang Mạc liếc .
Chuyện ba — Giang Diễn Đình — rõ, là liên quan đến Lục Hà, nên dĩ nhiên cũng còn lý do gây sự nữa.
Thẩm Nhất Hàng lấy một quả nho bàn, ăn :
“Ê, đánh Hà Chí Thành một trận hả? Ông Giang ?”
Giang Mạc khẩy:
“Ông còn mong đánh tàn phế.”
Dù bình thường ông Giang ít nhắc tới chuyện cũ, nhưng Giang Mạc rõ, cái c.h.ế.t của ba là một cú sốc lớn với ông.
Giờ sự thật gần sáng tỏ, gánh nặng nhiều năm trong lòng ông cụ cuối cùng cũng thể hạ xuống.
Trong lúc cả hai đang chuyện, Lục Hà từ phòng họp trở về.
Anh dừng bước khi thấy hai trong khu nghỉ, bước thẳng về phía bàn việc.
Ánh mắt Giang Mạc theo sát , thấy phớt lờ cũng giận, thong thả lên tiếng:
“Anh chỗ trốn của Phó Hạ Viễn từ lâu đúng ?”
Lục Hà liếc một cái khi xuống:
“Giang tổng bận trăm công nghìn việc, đến hỏi chuyện ?”
Giọng mang theo chút giễu cợt.
Giang Mạc mỉa mai cũng giận, cợt nhả:
“Đã tung tích , báo cảnh sát? Biết mà báo cũng truy cứu trách nhiệm đấy, Chủ tịch Lục.”
Thẩm Nhất Hàng huýt sáo, vỗ tay:
“ thích cái kiểu mở miệng là đe dọa như thật đấy.”
Giang Mạc: “…”
Lục Hà nhếch môi:
“Nếu đến mà báo, Giang tổng chắc còn nghiêm trọng hơn chứ?”
Giang Mạc cứng mặt vài giây, nhướng mày.
Thẩm Nhất Hàng sững , kinh ngạc Giang Mạc:
“Hóa cũng Phó Hạ Viễn ở từ lâu ? Giang tổng, từng cảnh sát đấy nhé. Biết luật mà phạm, tội chồng thêm tội ?”
Giang Mạc gãi mũi, hổ.
Anh đúng là từ , hơn nữa thông tin Phó Hạ Viễn định trốn cũng chính cố ý tiết lộ cho cảnh sát.
Chỉ là ngờ Lục Hà rõ như .
Anh Lục Hà, thắc mắc:
“ giấu kỹ thế, phát hiện?”
Lục Hà ngẩng đầu khỏi đống hồ sơ, mỉa:
“Giang tổng tưởng của cũng giỏi theo dõi như chính ?”
Trợ lý phái theo dõi Phó Hạ Viễn phát hiện còn một nhóm khác âm thầm bám theo .
Chắc là mới, theo dõi vụng, chỉ cần điều tra sơ sơ là lộ phận.
Giang Mạc hiểu , mặt lập tức đen như than.
Mẹ nó, quên mất giờ còn cảnh sát, của công ty bằng đám tinh nhuệ ngày xưa chứ.
Làm lộ phận, đúng là vô dụng!
Thẩm Nhất Hàng toe:
“Đừng tức nha Giang tổng, tin năng lực của , đầy một năm sẽ đào tạo cả đống điều tra viên siêu cấp thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-179-1-hoang-tuong.html.]
Giang Mạc vung tay, ném quả táo thẳng mặt .
Lục Hà cong môi .
Lúc , ngoài cửa tiếng gõ, một đàn ông bước .
Chính là Tô Tần — trợ lý của Lục Hà, cũng là phát hiện hai tên thuộc hạ của Giang Mạc theo dõi Phó Hạ Viễn.
Giang Mạc thấy , khựng một chút, nhếch môi :
“ cứ thắc mắc Lục thị trợ lý giỏi thế. Hóa là .”
Anh từng về Tô Tần — lính đặc chủng xuất ngũ, từng lập nhiều chiến công.
Người lạnh lùng ít , săn đón vệ sĩ, nhưng từng nhận lời ai.
Không ngờ ở bên Lục Hà.
Tô Tần bước đến đặt một phong bì vàng lên bàn, khẽ :
“Phó Hạ Viễn hôm nay gặp Chu Tĩnh Nhiên.”
Nghe đến đây, cả Giang Mạc và Thẩm Nhất Hàng đều sững .
Lục Hà mở phong bì, vài tấm ảnh rơi —
Là cảnh Phó Hạ Viễn và Chu Tĩnh Nhiên trong xe cổng nhà họ Chu chuyện.
Lục Hà nhặt ảnh lên, ánh mắt tối .
Thời điểm mà còn dám công khai gặp mặt, chắc chắn vấn đề.
Anh cúi đầu kỹ ảnh, chợt dừng ở một tấm.
Thẩm Nhất Hàng phát hiện , ghé đầu :
“Sao thế? Thấy gì ?”
Anh theo ánh mắt Lục Hà, sững cau mày:
“Sao Phó Hạ Viễn đến bệnh viện?”
Tô Tần :
“Hắn đang theo dõi Chu Tĩnh Nhiên.”
Giang Mạc cũng ngớ , lặp :
“Theo dõi? Chu Tĩnh Nhiên?”
Lục Hà mím môi thành một đường thẳng.
Hôm qua theo dõi đến bệnh viện, hôm nay đến thẳng nhà —
Hoặc là điều kiện, hoặc là nắm điểm yếu gì đó.
Không thì Phó Hạ Viễn dám trắng trợn lộ diện như thế.
thể nắm bí mật gì để uy h.i.ế.p Chu Tĩnh Nhiên?
⸻
Chiều muộn.
Khi Đông Hạ đang chuẩn cơm tối ở nhà, điện thoại vang lên — là lạ gọi.
Cô bắt máy. điện thoại reo nữa.
Đông Hạ đắn đo vài giây, đặt d.a.o xuống, mới máy.
Giọng khàn khàn quen thuộc vang lên:
“ là Chu Mai.”
Giọng cô khác thường.
Đông Hạ ngẩn , tuy lưu nhưng cô nhớ giọng.
Cô mím môi, hỏi thẳng:
“Có chuyện gì?”
Im lặng vài giây, Chu Mai mới tiếp:
“Chúng gặp mặt .”
Câu khiến Đông Hạ bất ngờ.
Cô nhíu mày:
“Nói trong điện thoại ?”
Vừa dứt lời, cô thấy tiếng mở cửa ở hành lang.
Quay đầu , cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của đàn ông ở cửa.
Trong điện thoại, Chu Mai tỏ mất kiên nhẫn, lạnh giọng:
“Chuyện thể qua điện thoại, gặp mặt .”
Đông Hạ mím chặt môi, im lặng một lúc thốt lên:
“ từ chối.”
Lục Hà đang giày, thấy lời cô thì khựng một chút, đó ngẩng đầu về phía cô.
Chu Mai ngờ phụ nữ dứt khoát từ chối như thế, sững mất một lúc mới phản ứng , trong lòng bực:
“Hứa Đông Hạ, cô tưởng rảnh rỗi lắm mới đến tìm cô chắc? thật sự chuyện với cô, đừng điều như .”
Đông Hạ mím chặt đôi môi đỏ, lay động:
“ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy giữa chúng lý do gì để gặp mặt. Nếu còn chuyện gì khác, cúp máy .”
“Đợi !”
Chu Mai vội vàng gọi cô :
“Chẳng lẽ cô định gì ?”
Đông Hạ còn lên tiếng thì bên tai thấy phụ nữ tiếp tục :
“Là chuyện liên quan đến Phó Hạ Viễn và Phó Hy Lâm.”
Cô khựng .
Lục Hà bước đến mặt cô, đưa tay lấy điện thoại từ tay cô.
Trong điện thoại, Chu Mai nhận máy đổi, vẫn tiếp tục một cách tự nhiên:
“Hứa Đông Hạ, chỉ cho cô cơ hội thôi, là chuyện của cô, mong cô đừng hối hận.”
“Bây giờ cảnh sát vẫn tìm tung tích của Phó Hạ Viễn, chẳng lẽ cô gì đó cho Lục Hà ?”
“Phó Hạ Viễn hại c.h.ế.t em trai của Lục Hà, hiện tin tức về tung tích của họ, cô thật sự tò mò chút nào ?”
“Hay là cô cho rằng đang lừa cô?”
“Yên tâm , rảnh mà lãng phí thời gian với một chẳng liên quan gì như cô. chỉ chút gì đó cho Lục Hà thôi…”
Lời phụ nữ còn dứt, Lục Hà bình tĩnh lên tiếng, cắt ngang cô :
“Lòng của cô, xin nhận.”
Bên điện thoại, khi thấy giọng đàn ông, Chu Mai sững tại chỗ, đồng tử khẽ co .
Lục Hà liếc phụ nữ đang mặt , đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc lòa xòa trán cô, tiếp tục một cách điềm đạm:
“ cần phiền phức thế . Việc tìm Phó Hạ Viễn là chuyện của cảnh sát, còn là việc trong nhà của chúng , thế nào, phiền đến cô Chu lo nghĩ.”
Chu Mai lâu thấy giọng .
Trong chốc lát, cô ngẩn lâu vẫn hồn, cho đến khi đầu dây bên vang lên tiếng “tút tút tút”, cô mới bừng tỉnh.
Cô siết chặt điện thoại trong tay.
Nghĩ đến việc bản giờ đây khác nhục, nếu để Lục Hà , đàn ông đó sẽ cô bằng ánh mắt như thế nào.
Nghĩ đến đây, cô u ám cầm lấy ly rượu vang bàn, ngửa đầu uống từng ngụm lớn.
Một ly đầy nhanh chóng cạn sạch.
Cô ném mạnh ly thủy tinh xuống bàn, mặt tái xanh, toát khí lạnh rợn .
Tạ Vũ ?
Chu Mai ngẩng cằm lên, mặt ly rượu phản chiếu gương mặt chua ngoa, độc địa và ánh mắt tàn độc của cô .
Cô hít sâu một .
Không hiểu , luôn cảm thấy vẫn còn vương thở ghê tởm của Tạ Vũ…
Da đầu tê rần, dày quặn thắt, cô lập tức bật dậy lao phòng tắm.
Từ ban ngày đến giờ, Chu Mai vẫn luôn nhốt trong nhà, điện thoại, cũng đến bệnh viện việc. Trong thời gian đó, cô tắm mười mấy , da gần như chà tróc mấy lớp, nhưng vẫn cảm thấy mùi của Tạ Vũ cứ vương vấn quanh mũi.
Khiến cô như phát điên mà ngừng tắm.