Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 179.2
Cập nhật lúc: 2025-07-20 01:09:21
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , khi Lục Hà cúp máy, đưa điện thoại cho Đông Hạ.
Anh khen cô:
“Biết từ chối như thế là đúng .”
Đông Hạ bật , nửa đùa nửa thật:
“Mắt cứ giật giật mãi, chắc chuyện .” Nói cô lập tức đổi chủ đề, hỏi :
“Đợi khi cắt chỉ, em bệnh viện việc.”
Còn ba bốn ngày nữa là đến ngày bác sĩ cho phép cắt chỉ.
Lục Hà im lặng vài giây, bắt gặp ánh mắt sáng rỡ của cô, cong môi :
“Được.”
Đông Hạ còn tưởng sẽ từ chối, ngờ đồng ý nhanh như , trong lòng vui mừng, liền tiến lên hôn nhẹ lên chiếc cằm góc cạnh của .
Lục Hà vững vàng ôm lấy cô gái nhào lòng .
Anh cúi đầu cô, bộ hài lòng:
“Anh thế , em chỉ hôn một cái thôi ?”
Đông Hạ vốn là chẳng bao giờ chịu yên, thời gian việc gì cô như sắp mốc meo đến nơi, nếu cứ tiếp tục lười biếng như thế, cô thật sự sợ mọc nấm mất.
Giờ khó khăn lắm mới gật đầu đồng ý, cô sợ sẽ đổi ý bất cứ lúc nào, liền lập tức vòng tay ôm lấy cổ , hôn loạn xạ lên mặt .
Lục Hà thấy đôi mắt cong cong của cô ánh lên niềm vui, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng.
Anh ôm eo cô bằng một tay, gương mặt điển trai lộ nụ dịu dàng:
“ một điều kiện.”
Nụ môi Đông Hạ khựng .
Quả nhiên cô mà, dễ dàng thế, lập tức dỏng tai lên tiếp.
Lục Hà đưa điều kiện:
“Trước khi Phó Hạ Viễn bắt, để hai vệ sĩ âm thầm bảo vệ em. Em yên tâm, sẽ ảnh hưởng đến công việc .”
Mặc dù theo dõi dễ chịu gì, nhưng Lục Hà cũng lý.
Mỗi ngày đều đến công ty, thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô, nhỡ Phó Hạ Viễn bí quá hóa liều, nhắm cô để uy h.i.ế.p thì ? Như thì hậu quả khó lường.
Cô cũng vì mà khiến rơi cảnh khó xử.
Thế nên cô nghĩ nhiều, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Lục Hà bóp má cô một cái, bất ngờ nhướng mày:
“Sao hôm nay lời ?”
Đôi má Đông Hạ véo đến mềm nhũn, chuyện còn líu lưỡi:
“Em lúc nào mà chẳng ngoan.”
Lục Hà thấy ánh mắt chút tự đắc của cô, khoé miệng càng cong lên, kéo cô lòng, cúi thì thầm bên tai:
“Rất nhanh thôi, chuyện sẽ giải quyết hết.”
Tuy rõ, nhưng Đông Hạ đang cô yên tâm.
Không hiểu , cô cảm thấy giữa hai họ, càng lúc càng ăn ý.
Đông Hạ ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của , tiện thể đổi đề tài, buột miệng hỏi:
“Anh thấy , bây giờ cách tụi chuyện giống hệt con nít.”
Càng sống càng trẻ.
Ngây ngô, đơn giản, nhưng ấm áp vô cùng.
Lục Hà sững , ánh mắt giãn , gương mặt cũng dần dần dịu .
Anh xoa đầu cô, nụ môi như từng vòng gợn sóng lan .
Còn gì nữa , từ đầu đến cuối luôn cưng chiều và nuông chiều cô như một đứa trẻ – chỉ là bây giờ cô mới nhận thôi.
⸻
Hai ngày yên bình trôi qua.
Khoảng mười giờ đêm, bầu trời bao phủ bởi màn đêm đen kịt, nhưng đèn đuốc ở Đồng Thành vẫn rực rỡ như ban ngày.
Phó Hạ Viễn ăn xong bữa khuya trong căn phòng nhỏ hẹp, lên giường lướt điện thoại một cách chán nản.
Không ngờ vô tình tin tức Tập đoàn Lục thị thu mua Tập đoàn Hà thị, ông lập tức bật dậy khỏi giường, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Hà Chí Thành chính là ví dụ điển hình.
Chỉ cần nghĩ đến công ty mà dốc sức gây dựng suốt hơn ba mươi năm thể sẽ rơi kết cục giống như Tập đoàn Hà thị, tim như ai đè nặng, nhưng bất lực, chỉ thể trơ mắt tâm huyết cả đời cướp .
Ông cứ mải mê tin tức.
Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Cốc cốc cốc.
Phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Gần như ngay lập tức, Phó Hạ Viễn căng thẳng cả , đột ngột đầu về phía cửa, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ cảnh giác.
Từ khi ở đây, đây là đầu tiên gõ cửa.
Nơi vốn hẻo lánh, khó tìm, mà ông từng địa chỉ cho ai, nên gõ cửa chắc chắn là quen.
Chẳng lẽ hành tung của ông bại lộ?
Nghĩ đến đây, tim Phó Hạ Viễn như treo lơ lửng giữa trung, ông rón rén dậy, tiện tay cầm lấy một chai rượu rỗng sàn, từ từ bước cửa.
Cửa mắt mèo, thể rõ bên ngoài.
Phó Hạ Viễn ghé mắt qua, thấy ngoài cửa là một đàn ông mặc đồng phục dọn vệ sinh, tay cầm chổi, mặt mày tỏ vẻ bực bội, vẫn đang tiếp tục gõ cửa.
“Trong đó ai ?”
Người bên ngoài bất ngờ cất tiếng lớn.
“Nếu thì ơn mở cửa một chút. Hành lang phép chất rác lung tung, cửa nhà chất đầy rác, phiền ngoài giải thích.”
“Có ai ? Nếu còn , sẽ gọi quản lý đến đấy!”
Nghe thấy nửa câu , Phó Hạ Viễn bất chợt nhíu chặt mày.
Nếu quản lý tòa nhà gọi tới thì phiền toái , chừng còn nhận .
Sau một hồi cân nhắc do dự, cuối cùng ông miễn cưỡng hé mở một khe cửa.
Người đàn ông bên ngoài thấy liền khựng một chút, dường như nhận ông là ai, chỉ đưa mắt đánh giá từ xuống hất cằm, chỉ mấy bao rác chất đống cửa:
“Nhà là bãi rác ? Sao vứt hết rác ở đây? Anh ảnh hưởng đến khác ?”
Phó Hạ Viễn theo phản xạ đầu , còn kịp rõ , cây gậy đối phương quật mạnh tới, lập tức ngất xỉu.
“Rầm”— ông đổ gục xuống đất.
Kẻ đánh ngất ông ai khác chính là gã đàn ông mặc đồ công nhân vệ sinh rời lúc nãy.
Hắn từ xuống bất tỉnh của Phó Hạ Viễn, chậm rãi cởi bộ đồ công nhân mượn tạm, đó kéo lê căn phòng nhỏ.
…
Hai mươi phút , Phó Hạ Viễn tỉnh . Hắn chỉ cảm thấy gáy đau nhức dữ dội, đầu óc trống rỗng.
Muốn cử động thử nhưng phát hiện tay chân đều thể động đậy — rõ ràng là trói bằng dây thừng.
Ý thức lập tức cảnh báo, trợn mắt bật dậy, thấy hai tay hai chân đều trói chặt, tim như rơi xuống đáy vực.
Đang vùng vẫy giãy giụa, cánh cửa đẩy từ bên ngoài.
Người công nhân vệ sinh nãy bước . Hắn thấy Phó Hạ Viễn tỉnh , nhưng sắc mặt vẫn lãnh đạm, biểu cảm gì.
Phó Hạ Viễn trừng mắt , gào lên giận dữ:
“Anh là ai? Tại bắt cóc ?”
Đối phương để tâm, lẳng lặng lấy túi đồ mua về đặt lên giường.
Nhìn rõ thứ trong túi, sắc mặt Phó Hạ Viễn biến đổi ngay tức khắc — là một đống thuốc ngủ và găng tay dùng một .
Ônh chấn động, trong mắt tràn ngập hoảng loạn, cảnh giác chằm chằm :
“Anh định gì? Nếu tiền thể đưa! Có gì thì chuyện cho đàng hoàng…”
như một kẻ câm điếc, chẳng hề đáp lời.
Gã thoáng qua đang đất, thong thả xé bao tay ni lông , đeo từng chiếc một cách chậm rãi.
Phó Hạ Viễn lúc chẳng khác gì con cá thớt, cảm giác lạnh lẽo từ m.á.u mạch thấm từng tế bào.
Nếu lúc ông còn nhận đối phương lấy mạng thì đúng là ngu ngốc.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh, dù giọng lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Là ai sai tới?”
Tất nhiên thể là cảnh sát.
Sau vài giây ngập ngừng, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, ông trợn trừng mắt đầy vẻ thể tin nổi:
“Là Chu Tĩnh Nhiên phái tới ?!”
Người đàn ông đeo găng tay khựng , vẫn hé một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-179-2.html.]
Phó Hạ Viễn càng thêm chắc chắn suy đoán của .
Hiện tại ông nắm trong tay điểm yếu chí mạng của đối phương, hai ngày còn mặt uy h.i.ế.p — ông thừa hiểu tính cách của Chu Tĩnh Nhiên, tuyệt đối dễ dàng để khác nắm thóp.
Chỉ là ngờ , đối phương tay tàn độc đến — lấy mạng ông để bịt miệng!
Ông thật sự đánh giá thấp thủ đoạn của Chu Tĩnh Nhiên.
Tên vì giữ kín một bí mật mà dám tiếc thủ đoạn g.i.ế.c diệt khẩu — thật đáng sợ.
Ông cố nuốt nước bọt, giọng gấp gáp:
“Cho chuyện với Chu Tĩnh Nhiên, chuyện thương lượng với !”
Người vẫn phản ứng.
Phó Hạ Viễn càng thêm sốt ruột, giọng cao hẳn lên:
“Anh điếc ?! là chuyện với ông chủ của ! điểm yếu chí mạng của , nếu chết, cũng đừng mong yên ! Đến lúc đó cũng sẽ vạ lây!”
Không lời đe dọa của ông tác dụng , đàn ông vẫn im lặng bỗng đầu .
Phó Hạ Viễn kịp vui mừng, thì thấy sang quầy nước, rót đầy một cốc nước tới.
Nụ kịp nở cứng mặt.
Ông lùi đầy sợ hãi, giọng run rẩy:
“Anh, định gì?! , gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Nhiên, ?!”
Khi đàn ông áp sát, điện thoại trong túi bất chợt vang lên.
Hắn ngừng bước.
Phó Hạ Viễn cũng dừng thở, vô thức thở hắt một .
Là cuộc gọi đến từ Chu Tĩnh Nhiên.
Người bắt máy, mấy câu đưa mắt về phía Phó Hạ Viễn, đó tiến gần, đặt điện thoại sát tai .
Phó Hạ Viễn cứng đờ .
Giọng lạnh lùng như rắn độc của Chu Tĩnh Nhiên vang lên:
“Tổng Giám đốc Phó, ông vẫn khỏe chứ?”
Nghe giọng điệu âm u , Phó Hạ Viễn khựng trong giây lát, đó bùng nổ cảm xúc, gào lên trong cơn giận:
“Chu Tĩnh Nhiên, ý gì đây hả?!”
Chu Tĩnh Nhiên bật , nhưng ánh mắt chút vui vẻ. Giọng lạnh buốt:
“Đã bảo đừng thách thức sự kiên nhẫn của mà, ông ?”
Người đàn ông dường như lột xác, giọng vang lên khiến lạnh sống lưng.
Phó Hạ Viễn cứng đờ, đầu tê dại, vì sống sót ông chẳng còn quan tâm đến thể diện nữa, lập tức xuống giọng cầu xin:
“ sai ! Không nên uy h.i.ế.p … tha cho , cần tiền nữa, bí mật của cũng sẽ …”
“Muộn .”
Chu Tĩnh Nhiên lạnh lùng trả lời, lặp chính lời của ông hôm :
“Hiện tại ông còn tư cách điều kiện với nữa.”
Con ngươi Phó Hạ Viễn co rút, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.
Hơi thở của ông trở nên nặng nề, ngẩng đầu ly nước tay đối phương, nỗi sợ hãi lan rộng, bao trùm cả lồng ngực.
Nếu đối phương quyết tâm lấy mạng ông …
Ông cắn răng, cầu xin nữa, mà bắt đầu đe dọa:
“Chu Tĩnh Nhiên, nếu xảy chuyện, tiền sử tâm thần phân liệt của chắc chắn sẽ khui ! Cả thành phố sẽ là một tên điên mắc chứng hoang tưởng!”
Sau lời gào thét, đầu dây bên rơi im lặng c.h.ế.t chóc.
Phó Hạ Viễn thở phì phò.
Ông lạnh, giọng châm chọc:
“Cậu thật sự nghĩ dự phòng ? lăn lộn nửa đời , trải bao sóng gió thương trường, thua tay mấy thằng ranh như các ?”
Chu Tĩnh Nhiên im lặng trong thoáng chốc, đó u ám mở lời:
“Ban đầu còn định để ông êm đau đớn… nhưng giờ đổi ý .”
Hơi thở Phó Hạ Viễn khựng .
Khí thế ban nãy lập tức tan biến, ông vùng vẫy như điên, hét lên:
“Chu Tĩnh Nhiên, đùa ! Nếu chết, cũng khá hơn…”
Chưa hết câu, điện thoại giật .
Người đàn ông sang hỏi Chu Tĩnh Nhiên bên điện thoại xử lý thế nào.
Hắn vài câu, Phó Hạ Viễn rõ, chỉ thấy đối phương dập máy, đặt cốc nước sang một bên.
Phó Hạ Viễn như rút hết sinh lực, bệt xuống sàn, sắc mặt trắng bệch, buông xuôi.
Hắn : chạy trời khỏi nắng.
Không ngờ, một đời mưa gió, từng kính trọng, cuối cùng c.h.ế.t thảm như chó ghẻ nơi phòng trọ rách nát.
là nực .
Lúc , đàn ông nhặt cây gậy sắt đất lên, bước từng bước tiến về phía .
Căn phòng trọ nhỏ hẹp.
Không gian tĩnh mịch.
Gậy sắt cọ sát sàn nhà vang lên tiếng ken két lạnh .
Gió từ cửa sổ đóng ùa , buốt đến tận xương.
Phó Hạ Viễn ngước mắt lên, ánh sáng trong đôi mắt tắt lịm, chỉ còn u tối vô tận.
Vừa mới nhấc đầu lên, cây gậy nhanh như chớp đập mạnh xuống.
Ông kịp phản ứng, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, trán lập tức đau nhức dữ dội, tầm phủ đầy m.á.u đỏ.
Mắt hoa lên.
Phó Hạ Viễn ngã xuống sàn, m.á.u tươi ngừng chảy , nhuộm đỏ cả nền đất.
Gã dừng tay. Cây gậy thứ hai tiếp tục giáng xuống đầu ông .
Phó Hạ Viễn phát tiếng rên đau đớn, thể giật giật phản xạ theo bản năng, đầu óc trống rỗng, mắt đỏ như máu.
Khi cú gậy thứ ba chuẩn bổ xuống, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa — thành công ngăn động tác của đàn ông.
Hắn khựng , ánh mắt sắc lẹm về phía cửa.
Tiếng gõ vẫn tiếp tục, ngoài rõ ràng đang mất kiên nhẫn.
Hắn hạ gậy xuống, bước đến cửa, qua mắt mèo — một bóng .
Linh cảm bất an dâng lên, siết chặt gậy sắt, áp tai cửa ngóng.
Yên tĩnh chốc lát, tiếng gõ vang lên.
Người bên ngoài ở góc c.h.ế.t — mắt mèo thể thấy.
Hắn siết môi, cất tiếng hỏi:
“Ai đó?”
“Giao hàng.”
“Để cửa.”
“Phải ký nhận mới .”
Nghe , Phó Hạ Viễn đang hấp hối trong góc phòng, ngẫm nghĩ vài giây mở cửa.
Cửa hé một khe nhỏ, một luồng lực mạnh mẽ lập tức xô tới, đá tung cửa.
Hắn tránh kịp, hất ngã đất, chau mày, ngẩng đầu mặt.
Tô Tần sừng sững ở đó, ánh mắt quét nhanh khắp phòng trọ, cuối cùng dừng nơi góc phòng — chỗ Phó Hạ Viễn sõng soài.
Thu hồi ánh , lạnh mặt về phía đang đất:
“Anh đang gì ?”
Gã lập tức lồm cồm bò dậy, cầm gậy lao tới:
“Lo chuyện bao đồng ? Đi c.h.ế.t !”
Hắn đòn cực nhanh, đá xoay về phía Tô Tần, nhân lúc đối phương né tránh, vung gậy nhắm thẳng đầu mà bổ xuống như sét đánh.