Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 183: Cẩn thận súng cướp cò

Cập nhật lúc: 2025-07-26 07:40:00
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Mai là đầu tiên bước .

 

Bên trong nhà xưởng cũ kỹ, ngoài mấy cỗ máy lớn phế bỏ từ lâu thì chẳng còn một bóng . Đợi một lúc lâu, vẫn thấy bóng dáng của Phó Hy Lâm.

 

lúc , chuông điện thoại vang lên.

 

Chu Mai liếc tên gọi, nhíu mày bực dọc máy:

“Người ?”

 

Phó Hy Lâm ngả ghế, chân vắt chéo, mắt dán màn hình giám sát mặt, giọng thản nhiên:

“Thứ cô ở trong chiếc hộp đặt bàn. Lấy xong, các thể .”

 

Nghe , Chu Mai khựng , theo hướng sang chiếc bàn. Quả nhiên, đó đặt một chiếc hộp nhỏ.

 

như chợt nghĩ đến điều gì, ngước mắt quan sát bốn phía, ngoài dự đoán—vài chiếc camera giám sát lặng lẽ ẩn trong các góc tối.

 

Tất cả hành động của họ, đều trong tầm mắt của Phó Hy Lâm.

 

Nhận điều đó, Chu Mai càng khó chịu, mím môi:

“Có ý gì đây? Cô đang giỡn mặt ?”

 

Phó Hy Lâm ngậm điếu thuốc, giọng chất vấn đanh thép chỉ nhàn nhạt liếc hình ảnh màn hình, giọng trầm thấp:

, lấy đồ . Cần lặp nữa ?”

 

định lộ mặt?

 

Nghĩ tới đây, đáy mắt Chu Mai thoáng tối . Cô tiến lên, cầm chiếc hộp bàn. Bên trong là một thẻ nhớ, hẳn chứa bộ ảnh gốc.

 

Nếu cứ thế bỏ gặp , kế hoạch coi như đổ bể.

 

Chu Mai lặng hồi lâu, lúc trong điện thoại vang lên giọng nhạt của Phó Hy Lâm:

“Yên tâm, phim gốc đều ở trong đó, giữ bản nào.”

 

Chu Mai nhếch môi:

lấy gì để tin cô?”

 

Phó Hy Lâm nhả một làn khói, cong môi lạnh nhạt:

“Cô chỉ thể tin .” Rồi chút mất kiên nhẫn, giọng lạnh :

“Đồ đưa, để Hứa Đông Hạ , mấy thể rời .”

 

“Không .”

 

Chu Mai từ từ xoay , đối diện thẳng một chiếc camera, giọng kiên định:

gặp cô.”

 

Động tác kẹp thuốc của Phó Hy Lâm khựng , thoáng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trầm xuống, môi mím chặt:

“Cô báo cảnh sát đấy chứ?”

 

Chu Mai , bật khẽ:

“Nếu báo cảnh sát, bây giờ họ chẳng ập tới ? còn ở đây phí lời với cô ?”

 

Báo cảnh sát cũng chẳng lợi cho cô . Lỡ chuyện giữa cô và Tạ Vũ, thì phiền toái bao nhiêu mà kể.

 

Phó Hy Lâm rõ ràng sinh nghi.

 

gõ gõ tàn thuốc, lạnh giọng thúc giục:

“Đồ đưa, mang dồ của cô ngay . Đừng giở trò.”

 

Chu Mai lập tức hỏi dồn:

“Cô thật sự cha cô hiện ở ?”

 

Lời dứt, Hứa Đông Hạ – vẫn im lặng từ nãy giờ – khựng . Ánh mắt cô phức tạp, gần như đoán ở đầu dây bên là ai.

 

Phó Hy Lâm bên cũng thoáng sửng sốt.

 

nhanh lấy bình tĩnh, phân tích: phụ nữ tìm đủ cách kéo mặt, nhất định điều bất thường.

 

dập mạnh điếu thuốc, chằm chằm hình ảnh trong camera, giọng lạnh băng:

“Chu Mai, đây là cơ hội cuối cùng. Lập tức mang của cô , bằng hậu quả tự gánh.”

 

Chu Mai còn định thêm, thì từ tầng hai bỗng vang lên tiếng “cộp cộp” của những bước chân dồn dập.

 

chững , ngước lên theo âm thanh—

 

Từ căn phòng phía , lục tục bước hơn chục gã đàn ông vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt chẳng lành.

 

Mỗi đều cầm trong tay gậy gộc, d.a.o nhọn, dàn hàng bên lan can, cúi đầu xuống như hổ rình mồi, chỉ chờ Phó Hy Lâm lệnh là lập tức lao xuống.

 

Nhìn cảnh đó, tim Hứa Đông Hạ chìm xuống nặng nề.

 

Hôm nay thứ rõ ràng đều sắp đặt kỹ lưỡng, mục tiêu của Phó Hy Lâm… từ đầu đến cuối, chính là cô.

 

Chu Mai nhận thấy tình hình vẻ , dẫu bao nhiêu lá gan cũng dám manh động.

 

nghiến răng, gằn từng chữ:

“Được thôi, Phó Hy Lâm, xem như cô giỏi.”

 

Ngắt máy, Chu Mai , liếc qua gương mặt bình tĩnh đến lạnh nhạt của Hứa Đông Hạ, nhịn khẩy:

“Đến nước còn giả bộ điềm nhiên, cô đúng là khiến khâm phục.”

 

Nói xong, cô liếc về hai gã đàn ông phía , khẽ hất cằm:

“Đặt cô ở đây, chúng .”

 

Phó Hy Lâm qua màn hình giám sát, thấy xe của Chu Mai rời khỏi, mới kéo ngăn tủ, lấy một khẩu súng, xoay bước ngoài.

 

Phía nhà xưởng là một căn lều gỗ ẩn trong lùm cây, nãy giờ cô vẫn ở đó, quan sát động tĩnh qua camera.

 

rời khỏi, từ trong bụi rậm gần đó, Tô Tần chậm rãi bước . Anh dõi theo bóng Phó Hy Lâm nhà xưởng, vòng căn lều mà cô bỏ .

 

Chu Mai , Hứa Đông Hạ trói chặt một chiếc ghế gỗ, tay chân đều trói chặt.

 

giãy giụa, tiếng bước chân vọng từ cửa .

 

Ngẩng đầu lên—

 

Không ai khác, chính là Phó Hy Lâm.

 

Mấy ngày gặp, cô đổi đến mức khó tin.

 

Dù đội một chiếc mũ lưỡi trai, vẫn giấu nổi sắc mặt tái nhợt và hốc mắt hõm sâu.

 

Cả gầy rộc , gò má hóp , đôi mắt vốn to, nay càng đen láy và u ám đến rợn .

 

Trong một thời gian ngắn mà đổi đến mức

 

Ánh mắt Đông Hạ vô thức liếc xuống cánh tay gầy guộc của cô , làn da trắng nhợt chi chít những vết kim xanh tím. Cô khựng , khó tin mà hỏi:

 

“Cô… dùng ma túy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-183-can-than-sung-cuop-co.html.]

 

Phó Hy Lâm dừng ngay mắt cô, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo, giọng châm biếm nặng nề:

 

“Sao, ngạc nhiên lắm ?”

 

bất ngờ nheo mắt, ánh hung tợn, phô cánh tay chi chít vết kim, giọng the thé rít lên:

 

“Nhìn cho kỹ ! thành thế , đều nhờ các ban cho ?!”

 

Tiếng hét sắc nhọn, chói tai đến mức như đ.â.m thủng màng nhĩ.

 

Đông Hạ vô thức nhíu mày, rõ ràng phụ nữ mặt rơi trạng thái tinh thần bất thường.

 

Cô im lặng , một lời, tránh chọc giận thêm.

 

Phó Hy Lâm thấy dáng vẻ bình tĩnh đó, sững một lúc nhếch môi lạnh:

 

“Sao? Cô thực sự sợ ?”

 

cúi thấp , dùng tay vuốt dọc gương mặt Đông Hạ, ánh mắt chạm thẳng mắt cô, giọng nhẹ nhàng mà rợn gáy:

 

“Hứa Đông Hạ… nếu cô sắp tới sẽ gì với cô, liệu còn giữ vẻ điềm nhiên ?”

 

Đông Hạ giật , va ánh thâm hiểm , sống lưng lập tức căng cứng.

 

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gồng lên tiếng.

 

Nụ của Phó Hy Lâm đông cứng nơi khóe môi. Cô nâng cằm Đông Hạ lên, ánh mắt tối sầm:

 

“Câm ? Không nổi một câu ?”

 

Giọng cô sắc bén, chứa đầy căm hận:

 

“Ánh mắt đó là gì? Nhìn đáng thương ?”

 

“Hứa Đông Hạ, ngay lập tức bỏ cái dáng vẻ cao cao tại thượng ! Đừng như thể cô đang thương hại ! Cô nghĩ cô là cái thá gì?!”

 

Bàn tay siết chặt cằm cô, đau đến mức Đông Hạ bật một tiếng rên khẽ. cô vẫn cắn răng, im lặng chịu đựng.

 

Cô càng tỏ bất động, Phó Hy Lâm càng bốc hỏa.

 

hất mạnh cằm Đông Hạ , bàn tay buông xuống siết chặt thành nắm đấm. Chỉ một giây , bàn tay vung cao, định giáng thẳng xuống gương mặt trắng mịn

 

đột nhiên dừng .

 

Đông Hạ thấy động tác , theo bản năng nhắm nghiền mắt, chờ cơn đau ập tới. mãi thấy, cô chậm rãi mở mắt , ngơ ngác.

 

Phó Hy Lâm lùi một bước, ánh sắc lạnh từ cao rọi xuống, khóe môi nhếch lên một nụ tàn nhẫn:

 

“So với những gì từng chịu đựng, một cái tát chẳng quá rẻ cho cô ?”

 

búng tay một cái.

 

Cửa bật mở, một gã đàn ông vạm vỡ bước .

 

Đông Hạ chạm nụ ghê tởm và ánh mắt trần trụi của , tim như rơi thẳng xuống vực thẳm.

 

Phó Hy Lâm nhận sự đổi mặt cô, liền bật khanh khách:

 

“Cô , đường đường là tiểu thư nhà họ Chu ngoan ngoãn ?”

 

Đông Hạ mím môi, đôi môi đỏ cắn chặt thành một đường thẳng.

 

Phó Hy Lâm liếc gã đàn ông lưng, ánh mắt lóe lên tia hiểm ác, khóe môi nhếch lên thành một nụ nhạt:

 

“Không cũng … Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ tự mở miệng thôi.”

 

Dứt lời, cô quăng cho gã một ánh mắt ám hiệu.

 

Hắn lập tức hiểu ý, nụ dâm tà nở rộng gương mặt đen đúa, ánh nhơ nhuốc khóa chặt Đông Hạ khi từng bước tiến gần.

 

Đồng tử Đông Hạ co rút mạnh, hai bàn tay trói siết chặt đến phát run.

 

Phó Hy Lâm cạnh, châm một điếu thuốc, nhả khói lười nhác, giọng nhạt nhẽo mà độc địa:

 

thật tò mò… nếu Lục Hà kẻ khác nhục, trong lòng thấy ghê tởm nhỉ?”

 

Gã đàn ông bước đến mặt cô, bàn tay đưa lên thì Đông Hạ nghiêng né, nghiến răng quát:

 

“Đừng chạm !”

 

“Ô hô, còn dữ dằn đấy chứ.”

 

Nụ của vặn vẹo, bàn tay thô ráp túm lấy tóc cô, giật mạnh để ép gương mặt cô ngẩng lên đối diện .

 

Đông Hạ kéo căng cổ, ánh mắt tóe lửa, cắn chặt môi gằn từng chữ:

 

“Anh Lục Hà – thừa kế tập đoàn Lục thị ? Nếu dám động , sẽ c.h.ế.t chắc!”

 

Gã đàn ông sững .

 

Như chạm cục than hồng, lập tức buông tóc cô, mặt cắt còn giọt máu, ngoảnh Phó Hy Lâm, giọng run lẩy bẩy:

 

“Cô … là đàn bà của Lục Hà?”

 

Phó Hy Lâm nhả một vòng khói trắng, ánh mắt khinh miệt:

 

“Sao? Sợ ?”

 

Mặt căng cứng, lùi một bước, gắt giọng nhận thua:

 

“Cô điên ! Dám bắt cóc đàn bà của Lục Hà? Nếu sớm nhúng tay vụ !”

 

Ở Đồng Thành, ai mà chẳng Lục Hà. Hắn ngu mà vì một phút thú tính mà vứt cả mạng.

 

Hắn lầu bầu chửi rủa, xoay định chuồn.

 

“Đứng !”

 

Tiếng quát chát chúa vang lên lưng.

 

Hắn giận dữ đầu định chửi, nào ngờ trán kề sát một nòng s.ú.n.g lạnh lẽo.

 

Thân hình cao lớn run bắn, hồn vía lên mây.

 

Hai tay giơ cao, môi run rẩy van lơn:

 

“Đại… đại tiểu thư, cô định gì thế? Đừng manh động! Cẩn thận… s.ú.n.g cướp cò đấy!”

 

Loading...