Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 184.2: Cẩn thận có bẫy.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 14:47:17
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Phó Hy Lâm như bóp nghẹt, thở trở nên gấp gáp, ánh mắt căm hận khóa chặt lấy .
Chu Tĩnh Nhiên liếc xuống xác gã đàn ông trong vũng máu, tia sáng u ám lóe lên trong mắt, nụ như gió lạnh:
“Đương nhiên… thể chỉ một viên đạn mà cho ông dễ dàng c.h.ế.t như thế.”
Lời dứt, Phó Hy Lâm như sét đánh, cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, giọng run rẩy:
“Anh… Giết Ông Ấy Rồi?”
Cô lớn giọng, hét lên đầy căm hận.
Chu Tĩnh Nhiên hề phủ nhận, chỉ nhún vai, vô tội:
“Một kẻ vong ân bội nghĩa, giữ gì? Huống hồ… ngoài là cảnh sát truy nã. Sống chui lủi chẳng bằng c.h.ế.t cho nhẹ . chỉ giúp ông một tay thôi.”
Giọng lúc , lạnh nhạt, y hệt cách cô về Chu Mai.
Đây rõ ràng là trả đòn—dùng chính lời lẽ cô để xé nát trái tim cô .
Phó Hy Lâm nghiến chặt răng, cơn run bạo loạn cả cơ thể. chỉ thoáng , cô ép bình tĩnh , khóe môi nhếch lên, nhạt:
“Chứng cứ ? Anh g.i.ế.c cha , chứng cứ ?”
Cô … thông minh hơn tưởng.
Chu Tĩnh Nhiên chậm rãi rút điện thoại từ túi áo, mở màn hình, giơ về phía cô .
Đó là một đoạn video.
Trong video—
Phó Hạ Viễn trói chặt tứ chi, co ro trong góc, run lẩy bẩy. Người hung hăng đá liên tiếp bụng ông, nhặt cây gậy sắt đất, quật mạnh xuống đầu.
Phó Hy Lâm bỗng nhắm nghiền mắt, dám tiếp.
Hơi thở cô hỗn loạn, chốc lát mới gắng gượng mở mắt, lệ trào nhòe tầm , đôi con ngươi căm hận dán chặt đàn ông đối diện.
Cô từng thấy Phó Hạ Viễn thê thảm đến . Ông già, chịu nổi những cú đá tàn độc, huống hồ … cú quật , chỉ sợ lấy nửa cái mạng.
Chu Tĩnh Nhiên thản nhiên tắt video, khóe môi nhếch cao:
“Thế nào? Hình ảnh sống động, tin ?”
Phó Hy Lâm nghiến răng ken két, m.á.u như sắp trào từ kẽ lợi. Cô đưa tay quệt lệ, cố kìm nén cảm xúc, giọng run lên:
“Ông … ?”
Chu Tĩnh Nhiên nhún vai, dửng dưng:
“ cũng rõ. Có lẽ… tìm chỗ nào đó chôn .”
Lời dứt—
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Phó Hy Lâm đột nhiên giơ s.ú.n.g chĩa thẳng về phía , bóp cò liên tiếp ba phát.
Chu Tĩnh Nhiên thực đoán cô sẽ bùng nổ, tuy đề phòng nhưng vẫn tránh kịp—
Đạn xuyên qua cánh tay .
Súng rơi xuống đất.
Hắn hừ khẽ một tiếng vì đau, bàn tay ghì chặt vết thương, m.á.u đỏ loang qua kẽ ngón, khuôn mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Phó Hy Lâm khẽ bật , tiếng the thé đến rợn .
Rồi bỗng xoay nòng súng, dí sát thái dương Đông Hạ, giọng đầy độc ác:
“Anh cứu cô , chẳng để lợi dụng cô đối phó Lục Hà ? Chu Tĩnh Nhiên, như … cả đời cũng chỉ là kẻ thất bại, là cái bóng của Lục Hà, mãi mãi bao giờ bằng !”
“Câm miệng!”
Chu Tĩnh Nhiên gầm lên.
Hắn căm ghét nhất là so sánh với Lục Hà.
Ngày , Đường Uyển còn sống, . Nay Đường Uyển c.h.ế.t , vẫn đem so với Lục Hà.
Hắn hiểu—về diện mạo, phận, gia thế… điểm nào thua Lục Hà?
vì ? Vì tất cả đều chọn ?
Đường Uyển là thế. Ngay cả… em gái cũng thế.
Phó Hy Lâm thấy sắc mặt vặn vẹo vì phẫn nộ, nước mắt lấp lánh trong mắt, vẫn nhạt như d.a.o cứa:
“ xem… nếu cô chết, còn lấy gì để đe dọa Lục Hà?”
Lời dứt—
Họng s.ú.n.g lạnh lẽo chĩa đầu Đông Hạ.
Ngón tay siết cò.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một tiếng s.ú.n.g chấn động vang lên, lập tức khiến khí trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Thời gian như keo dán chặt, ngưng đọng trong trung.
Đông Hạ nhắm chặt mắt, run lên bần bật. Một lúc lâu , khi nhận điều gì đó đúng, cô mới chậm rãi mở mắt.
Người trúng đạn cô, mà là Phó Hy Lâm, kẻ định bóp cò b.ắ.n cô.
Cô kinh ngạc phụ nữ giờ ngã gục trong vũng máu, m.á.u tươi từ vết đạn xuyên thẳng qua trán trào ngừng.
Thân thể Phó Hy Lâm co giật, đôi mắt trợn to đến cực điểm, trong đáy mắt tràn ngập sự chấn động và cam tâm, như thể vẫn tin nổi tất cả những gì đang diễn .
Chu Tĩnh Nhiên cũng khựng trong thoáng chốc. nhanh chóng phản ứng, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét về phía góc tường tầng hai.
Tô Tần phận bại lộ, dứt khoát tiếp tục ẩn nấp nữa. Anh nhấc khẩu s.ú.n.g ngắm lên, đường hoàng bước khỏi nơi ẩn , chậm rãi xuống cầu thang.
Chu Tĩnh Nhiên ôm chặt cánh tay dính máu, trong đầu chợt lóe lên suy đoán: tay s.ú.n.g mười phần là của Lục Hà.
Nếu bây giờ để Đông Hạ cứu , thì tìm cơ hội như thế , e rằng khó hơn lên trời.
Ý nghĩ đó vụt qua, lập tức liếc cô. Chỉ do dự hai giây, cúi nhặt khẩu s.ú.n.g đất, thẳng tay chĩa thái dương của Đông Hạ.
Bước chân Tô Tần khựng giữa bậc thang, gương mặt thoáng trầm xuống.
Chu Tĩnh Nhiên mặc kệ vết thương tay vẫn đang rỉ máu, cúi xuống tháo sợi dây trói chân của cô, thô bạo kéo cô bật dậy, lôi đến , biến cô thành tấm lá chắn sống. Họng s.ú.n.g lạnh lẽo kề sát gáy cô, giọng khàn khàn nhưng vẫn mang theo ý độc ác:
“Đừng manh động! Nếu lỡ tay cô thương, ông chủ của đau lòng đến c.h.ế.t nhỉ?”
Tô Tần mím chặt môi, chậm rãi bước hết bậc thang dừng .
Chu Tĩnh Nhiên chằm chằm , trầm giọng hỏi:
“Lục Hà ?”
Ánh mắt Tô Tần thoáng lóe lên. Anh khẽ nhướng cằm về phía lưng Chu Tĩnh Nhiên, giọng thản nhiên, lạnh băng:
“Không ngay lưng mày ?”
Chu Tĩnh Nhiên hừ lạnh, tin lời đối phương, cho rằng đang cố đánh lạc hướng để giành thời cơ. Hắn nhếch môi, gằn từng chữ:
“Lần cuối tao hỏi mày, Lục Hà ?”
Chữ cuối cùng dứt, gáy đột nhiên truyền đến một luồng lạnh lẽo tê dại, thứ gì đó cứng rắn đang áp sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-184-2-can-than-co-bay.html.]
Ngay đó, một giọng nam trầm thấp, bình tĩnh vang lên từ phía :
“Cậu đấy—ở ngay lưng mày.”
Con ngươi Chu Tĩnh Nhiên co rút dữ dội, cứng đờ như hóa đá.
Đông Hạ thấy giọng quen thuộc, trái tim đang treo lơ lửng bỗng rơi xuống, nỗi sợ hãi ngập tràn trong đáy mắt tan biến trong tích tắc, đó là sự bình yên và tin tưởng tuyệt đối.
Cô , nhất định sẽ đến.
Tô Tần bắt gặp ánh lạnh lẽo của Chu Tĩnh Nhiên, chỉ khẽ nhún vai vẻ vô tội:
“Tao nhắc mày mà.”
Chu Tĩnh Nhiên siết chặt nắm tay, trong lòng như lửa thiêu. Giờ phút hối hận đến tận xương tủy—hối hận vì sự sơ suất và chủ quan phá nát bộ kế hoạch hảo.
Hắn gồng , kéo chặt hơn cánh tay đang kẹp cổ Đông Hạ, từ từ xoay .
Tầm mắt đối diện ngay với đầu nòng s.ú.n.g đen kịt, lạnh như băng.
Lục Hà nhẹ nhàng dịch s.ú.n.g sang bên, đầu nòng kề sát thái dương , khóe môi nhếch:
“Đa nghi quá chẳng thói quen , Chu tổng. Nếu còn cơ hội, nhớ sửa .”
Dứt lời, ánh mắt khẽ hạ xuống, lướt qua gương mặt tái nhợt của Đông Hạ. Ánh sâu như vực thẳm, từng tấc một rà soát cơ thể cô, đến khi chắc chắn rằng cô thương, cơn giận và lo lắng cuộn trào từ lúc đường đến đây mới dần tan .
Đông Hạ , nhẹ khẽ gật đầu, trao cho ánh mắt trấn an. Ngoài cú sốc khiến tim đập loạn nhịp, cô vẫn bình an vô sự.
Chu Tĩnh Nhiên thấy tất cả, sát khí càng dày đặc. Hắn siết chặt hơn cánh tay, họng s.ú.n.g lạnh băng ghim sát thái dương cô, khóe môi cong lên, khẽ :
“Đến giờ mới vác mặt đến, Lục Hà, chẳng muộn ?”
Lục Hà liếc t.h.i t.h.ể Phó Hy Lâm đất, môi mím :
“Rắc rối dọn sạch. Giờ chỉ còn món nợ giữa tao với mày thôi. Không hơn ?”
Anh ngừng một nhịp, nhấn giọng:
“Buông cô , tao cho mày một con đường sống.”
Nghe , Chu Tĩnh Nhiên khẩy, trong tiếng ngập tràn khiêu khích:
“Nếu tao buông thì ?”
Giọng tràn đầy thách thức, hề lấy một tia sợ hãi.
Lục Hà bình thản , đáp gọn:
“Vậy thì— chết.”
Giọng lạnh đến tận xương, tựa gió mùa đông quét qua, nơi qua chỉ còn băng giá.
Hắn hiểu rõ: đàn ông thật.
Giờ dồn chân tường: mặt là Lục Hà, phía còn Tô Tần đang chĩa s.ú.n.g chực sẵn. Con đường thoát chặt đứt .
bảo buông tay? Không đời nào!
Chu Tĩnh Nhiên nghiến răng, mạch m.á.u xanh hằn mu bàn tay cầm súng, đôi môi ghìm chặt thành một đường kẻ lạnh lẽo, cùng Lục Hà đối đầu trong đặc quánh sát khí.
Đột nhiên, giọng trầm thấp vang lên:
“Mày quan tâm sống chết, còn em gái mày thì ?”
Chu Tĩnh Nhiên sững , kịp hiểu, tiếng bước chân vọng từ cửa .
Hắn ngẩng đầu, con ngươi chợt co rút dữ dội.
Chu Mai—đang trói, Thẩm Nhất Hàng xốc trong.
Miệng cô dán băng kín, chỉ thể “ưm ưm” phát tiếng cầu cứu tuyệt vọng.
Cả Chu Tĩnh Nhiên run lên, phắt , gằn từng chữ:
“Lục Hà, mày thật đê tiện!”
Lục Hà nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
“Kẻ tám lạng nửa cân. Mày bắt vợ tao, tao đành trói em gái mày lôi đến đây. Có qua thôi, ?”
“Đồ khốn!”
Thẩm Nhất Hàng xé mạnh miếng băng dán miệng Chu Mai. Cô đau đến nhíu mày, khó nhọc hét lên:
“Anh! Cứu em!”
Chu Tĩnh Nhiên cầm súng, cả bàn tay run bần bật vì lửa giận, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Hắn nghiến răng, nuốt xuống cơn phẫn nộ, cuối cùng gằn giọng:
“Được! Tao thả cô , mày cũng thả em gái tao!”
Lục Hà thẳng , giọng bình thản:
“Được.”
Thẩm Nhất Hàng cau mày, khẽ nghiêng thì thầm:
“Cẩn thận… âm mưu.”
Anh luôn Chu Tĩnh Nhiên là kẻ đa nghi, hiểm độc, thể nào chịu cúi đầu dễ dàng đến .
Lục Hà mím môi, đáp, ánh mắt khóa chặt đối phương.
Chu Tĩnh Nhiên dần nới lỏng tay kẹp cổ Đông Hạ, đáy mắt âm u khó lường:
“Tao đếm đến ba. Cùng thả .”
“Một… hai… ba…”
Vừa dứt, mạnh tay đẩy Đông Hạ về phía .
Lục Hà nhanh như chớp dang tay đỡ lấy cô, ôm chặt lòng.
Chu Mai cũng lập tức giải thoát, lao về phía trai.
Lục Hà cúi xuống, tháo dây trói tay Đông Hạ, thấy cổ tay trắng nõn in hằn vết đỏ, mắt trầm , thấp giọng hỏi:
“Đau ?”
Đông Hạ khẽ xoay cổ tay, lắc đầu:
“Không … đau.” Cô ngừng một chút, áy náy: “Là của em, nếu em sơ suất, bọn họ sẽ cơ hội…”
Lục Hà xoa nhẹ tóc cô, khóe môi cong lên:
“Em bình an là .”
Cảnh tượng rơi mắt Chu Mai, khiến cô nghiến răng ken két, hận thấu xương.
Cô siết chặt nắm tay, bất ngờ tiếng đàn ông lạnh buốt bên cạnh:
“Các … vui mừng sớm đấy.”
Giọng đó vang lên như lưỡi dao, c.h.é.m thẳng khí.
Cả Đông Hạ và Chu Mai đều sững —
Chu Tĩnh Nhiên tay.