Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 185: Chúng ta cứ chờ mà xem.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 15:08:12
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi còn kịp phản ứng, cửa lớn bỗng tràn hơn hai chục gã đàn ông mặc áo giáp, tay tất cả đều cầm s.ú.n.g ống.
Trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ đen, rõ dung mạo, chỉ trong chớp mắt bao vây chặt lấy Lục Hà và nhóm của .
Khoảnh khắc , bầu khí trong nhà xưởng đông cứng , mùi khói thuốc s.ú.n.g như tràn ngập cả gian, c.h.ế.t chóc và căng thẳng kề cận.
Tô Tần liếc qua nhận phận bọn chúng, gương mặt thoáng căng lên, giọng trầm thấp, chậm rãi nhả ba chữ:
“Lính đánh thuê.”
Nghe , ánh mắt Lục Hà tối sầm, bản năng lập tức kéo Đông Hạ lưng , tầm mắt sắc bén quét khắp một vòng.
Thẩm Nhất Hàng cũng kinh ngạc, ngờ Chu Tĩnh Nhiên thể gọi đến từng lính đánh thuê. một điều rõ—
Chết chắc .
Hai mươi họng s.ú.n.g đen ngòm, bộ chĩa thẳng về phía họ. Chỉ cần nhúc nhích một bước, ngay lập tức sẽ b.ắ.n thành tổ ong.
Hóa Chu Tĩnh Nhiên vẫn còn lá bài tẩy. Hóa biểu hiện đều là giả, mục đích chỉ để họ lơ là cảnh giác.
Đông Hạ cảnh tượng căng thẳng , tim cô “thụp” một nhịp, gần như nhảy lên cổ họng.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Hà hơn, nhưng mặt lộ chút hoảng hốt nào.
Dù sợ đến mấy, cô cũng thể để bọn họ thấy sự sợ hãi của mà chế giễu.
Lục Hà cảm nhận , bèn xoay tay siết lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của cô, giọng trầm thấp, trấn an:
“Đừng sợ, sẽ để em xảy chuyện.”
Đông Hạ cũng siết tay , ánh mắt phức tạp, kiên quyết yêu cầu:
“Anh cũng xảy chuyện.”
“Ừ.”
Người đàn ông lặng im cô một lúc lâu, từ cổ họng khẽ bật một âm tiết trầm thấp.
Chu Mai lúc cũng mới hiểu chuyện, cô ngờ Chu Tĩnh Nhiên vẫn còn nước cờ cuối cùng. Ban nãy còn tưởng bọn họ thua chắc, ngờ giờ thấy hy vọng sống.
Nghĩ , ánh mắt cô Đông Hạ càng thêm độc ác, âm hiểm:
“Anh, em chỉ cần Hứa Đông Hạ.”
Lời dứt, gương mặt điềm tĩnh của Lục Hà chợt phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt như hố sâu đáy, đen đặc, lạnh lùng đến rợn .
Đông Hạ cũng bình thản đối diện ánh độc địa , mặt chút sợ hãi, một tia run rẩy.
Chu Mai tức đến nghiến răng, hận thể xé toạc vẻ mặt bình tĩnh, kiêu ngạo đó ngay tại chỗ. Đến nước , cô vẫn dám dùng ánh mắt .
Được, cô cứng rắn? Rất . Để xem lát nữa cô lóc cầu xin !
Chu Tĩnh Nhiên thì thấy thú vị. Bình thường phụ nữ gặp cảnh sợ đến mềm nhũn chân, thành tiếng. Không ngờ Đông Hạ những sợ, còn dám ngang nhiên thẳng Chu Mai như thế.
Một phụ nữ như , dễ dàng khơi gợi bản năng chinh phục và ham bảo vệ của đàn ông.
Chỉ tiếc… cô là của Lục Hà.
Chu Tĩnh Nhiên từ tốn sang Đông Hạ, trong mắt ánh lên sự tán thưởng hề che giấu, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu pha chút trêu chọc:
“Cô Hứa, bây giờ bảo vệ cô nữa. Cô hà tất theo chịu khổ? Chi bằng… cô sang đây cầu xin . Biết cao hứng, sẽ tha cho cô một con đường sống.”
Nụ mặt Chu Mai lập tức đông cứng. Cô kinh ngạc trai, thốt lên:
“Anh! Nếu thả cô , cả hai chúng đều c.h.ế.t chắc!”
Chu Tĩnh Nhiên như thấy, vẫn chăm chú chờ câu trả lời của Đông Hạ.
Chu Mai nghiến chặt răng, tay siết thành quyền, căm hận trừng Đông Hạ—con hồ ly ! Tất cả đàn ông quanh cô đều mê hoặc, ngay cả trai cô cũng thế.
Đông Hạ đối diện ánh mắt đầy dò xét , vô thức cau mày, trong lòng dấy lên sự bài xích đối với sự trắng trợn của . Cô hiểu đang toan tính điều gì, nhưng vẻ mặt vẫn lộ chút nhẹ nhõm vui mừng nào.
Cô mím môi, lạnh nhạt:
“Không.”
Không khí như ngưng một nhịp.
Thẩm Nhất Hàng nhịn , bật “phụt” một tiếng.
Khuôn mặt Chu Tĩnh Nhiên cứng thoáng chốc, nhanh chóng khôi phục vẻ điềm nhiên, bật :
“Tốt, cốt khí.”
Nói , liếc sang đàn ông bên cạnh cô, nhướng mày:
“Đã , hai cứ c.h.ế.t cùng .”
Lục Hà vẫn điềm tĩnh , ánh mắt lạnh băng gợn sóng.
Chính sự bình tĩnh khiến nụ môi Chu Tĩnh Nhiên dần biến mất. Không hiểu vì , cảm thấy chút thỏa mãn nào.
Rõ ràng thắng, mà ánh mắt của đối phương vẫn cao cao tại thượng, chỉ còn … sự thương hại.
Một cảm giác nhục nhã như lưỡi d.a.o cắt xẻo từ trong ngoài.
Hắn siết chặt súng, lửa giận cuồn cuộn bốc lên, như thiêu rụi cả .
Trong cơn điên loạn, hình ảnh Đường Uyển hiện lên trong đầu —
Cô , cô thích Lục Hà, đời chỉ lấy Lục Hà.
Cô ngã vòng tay , thều thào dặn rằng: Cả đời hại Lục Hà.
Tất cả ký ức đó từng nhát, từng nhát, như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng tim , m.á.u chảy đầm đìa.
Chu Tĩnh Nhiên run rẩy kìm nổi.
Âm thanh bên tai như ma quỷ quấn lấy, dai dẳng tan. Hắn ngây lùi một bước, bất chợt ôm chặt đầu, gập xuống, gào lên một tiếng đau đớn tột cùng:
“A——a a a a a a——!”
Sự đổi đột ngột của đàn ông khiến tất cả đều sững .
Chu Mai ngẩn vài giây, kịp phản ứng thì vội vàng đỡ lấy , lo lắng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-185-chung-ta-cu-cho-ma-xem.html.]
“Anh! Anh ?”
Lục Hà cảnh , ánh mắt thoáng trầm xuống.
Đông Hạ phía , thấy Chu Tĩnh Nhiên đột nhiên mất kiểm soát, theo bản năng nghề nghiệp, cô khẽ nhíu mày.
Chu Tĩnh Nhiên rên rỉ một hồi, đột nhiên hất mạnh Chu Mai , bật dậy, giương thẳng s.ú.n.g chĩa đầu Lục Hà, trong mắt đỏ rực như máu:
“Tất cả đều tại mày! Nếu mày, Đường Uyển chết!”
Đông Hạ vô thức siết chặt cánh tay Lục Hà, tim như bóp nghẹt.
Lục Hà cúi mắt cô một thoáng, ngẩng đầu đối diện Chu Tĩnh Nhiên, một lời.
Chu Mai thấy trai chĩa s.ú.n.g Lục Hà thì sợ hãi, vội nhào lên ngăn cản:
“Anh, bình tĩnh ! Bỏ s.ú.n.g xuống !”
Chu Tĩnh Nhiên hất cô , đột nhiên trừng mắt, gào lên điên cuồng:
“Bình tĩnh cái gì? Bao nhiêu năm nay tao chờ chính là cơ hội ? Tao cuối cùng cũng thể g.i.ế.c , tại mày còn ngăn tao?!”
“Mày là em gái tao, tại lúc nào cũng về phe ngoài? Trước đây là Đường Uyển, bây giờ là mày! Tất cả bọn mày đều phản bội tao, đúng ?!”
“Nói ! Có mày cũng phản bội tao, bỏ tao mà ?!”
Hắn đột ngột xoay súng, chĩa thẳng Chu Mai.
Chu Mai sững , c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Cô cau mày, vội vã trấn an:
“Anh, bình tĩnh! Em là em ruột của ! Em sẽ phản bội, cũng bỏ !”
Đông Hạ quan sát từng động tác của Chu Tĩnh Nhiên, trong đầu thoáng hiện một ý nghĩ, liền khẽ :
“Anh … hình như xuất hiện ảo giác.”
Lục Hà mím môi chằm chằm , vài giây mới chậm rãi nhả ba chữ:
“Chứng hoang tưởng.”
Có thể Phó Hạ Viễn chính vì phát hiện bí mật nên mới diệt khẩu.
Đông Hạ sững .
Cô Chu Tĩnh Nhiên, ánh mắt thêm phần phức tạp. Nếu đúng là như … tình thế hiện giờ của họ vô cùng nguy hiểm.
Sau một hồi Chu Mai dịu giọng dỗ dành, Chu Tĩnh Nhiên mới dần bình tĩnh . Hắn từ từ hạ s.ú.n.g xuống, hô hấp vẫn dồn dập, đầu đau như kim châm, nhức nhối dứt.
Hắn ngước lên Lục Hà, hận ý trong mắt hề tiêu tan.
Chu Mai sợ phát điên, lập tức đoạt lấy khẩu s.ú.n.g trong tay , giữ chặt buông.
Cô liếc về phía Thẩm Nhất Hàng và Tô Tần – hai vốn chẳng liên quan, ngập ngừng hỏi:
“Anh… chúng bây giờ gì?”
Chu Tĩnh Nhiên dần định thở, mím chặt môi:
“Giữ hai đứa . Còn … g.i.ế.c sạch.”
Dù hôm nay g.i.ế.c một , thêm vài mạng cũng chẳng . Chỉ cần xử lý xác gọn ghẽ, sẽ ai phát hiện.
Nghe , Thẩm Nhất Hàng và Tô Tần khẽ liếc , ngàm trao đổi ánh .
Chu Mai về phía Lục Hà, thấp giọng hỏi:
“Còn hai họ?”
Ánh mắt Chu Tĩnh Nhiên trở đặt lên Lục Hà, gương mặt âm trầm, đen đặc như mực. Im lặng vài giây, khóe môi bỗng nhếch lên, nụ quỷ dị, rợn :
“Đương nhiên giữ … để từ từ tra tấn. Giết ngay thì rẻ cho chúng quá.”
Hắn bước tới mặt Lục Hà, thoáng liếc phụ nữ phía , khóe môi cong lên:
“Không khi thấy đàn bà mày yêu chịu đủ cực hình, mày còn giữ bình tĩnh như bây giờ ?”
Lục Hà ngẩng mắt, đối diện ánh điên cuồng đầy khiêu khích , môi khẽ động:
“Mày thể thử.”
Giọng lạnh như gió bấc, rít qua tai mang theo từng sợi tê dại.
Nụ môi Chu Tĩnh Nhiên chợt đông cứng, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Được. Chúng cứ chờ mà xem.”
Hắn liếc hiệu cho vài lính đánh thuê, lệnh:
“Đưa hai đứa lên xe. Còn , xử lý sạch.”
Đông Hạ và Lục Hà trói chặt hai tay, áp giải lên chiếc xe van đỗ ngoài cửa.
Trong nhà xưởng chỉ còn vài tên lính đánh thuê canh giữ.
Tô Tần kín đáo quan sát bố cục xưởng cũ, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng.
Cùng lúc đó, cách đó xa, trong một chiếc xe thùng cỡ lớn cải trang, mấy chục cảnh sát mặc đồng phục đang chăm chú lén động tĩnh trong xưởng.
Khi thấy Chu Tĩnh Nhiên lệnh, tất cả đồng loạt về phía đàn ông lưng:
“Anh Giang, giờ ?”
Giang Mạc cũng rõ từng chữ. Ánh mắt trầm tĩnh, chằm chằm màn hình giám sát mặt, nhả từng chữ:
“Tổ B bám theo xe van. Đừng đánh rắn động cỏ.”
Dứt lời, cầm bộ đàm, môi khẽ nhếch:
“Các đơn vị chuẩn . Trận câu cá … bắt đầu.”