Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 188: Lấy Hứa Đông Hạ làm mồi nhử.

Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:02:23
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hầm tối âm u, im lìm như chết.

 

Ánh mắt đàn ông sắc lạnh như băng, b.ắ.n những tia sáng đỏ rực, tựa dã thú ẩn nấp lâu ngày cuối cùng lộ chiếc nanh khiến rùng run sợ.

 

Nụ đắc ý mặt Chu Mai khi chạm ánh chợt khựng , bàn tay vô thức buông cằm , theo bản năng lùi về một bước.

 

Giây phút , giống như một mãnh thú nhốt trong lồng sắt. Chỉ cần cơ hội thoát , tất cả đều sẽ xé thành từng mảnh.

 

Nghĩ đến đó, sống lưng Chu Mai bất giác dâng lên một luồng lạnh buốt.

 

cố giữ dáng vẻ kiêu ngạo, đối diện ánh mắt , mím môi:

“Đã đến nước , vẫn chịu cúi đầu ?”

 

Người đàn ông vẫn im lặng.

 

Lông mày Chu Mai nhíu càng chặt, giọng trở nên mềm mỏng, như khuyên nhủ:

“Anh tuyệt đối sẽ tha cho . Chỉ cần chịu mềm mỏng, sẽ cầu xin , cho một con đường sống.”

 

Lời dứt, đàn ông rốt cuộc cũng phản ứng. Anh chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc rũ xuống che đôi mắt lạnh như băng, chỉ khẽ nhả một chữ:

 

“Cút.”

 

Ánh sáng kỳ vọng trong mắt Chu Mai vụt tắt, sắc mặt trầm xuống, cau mày khó chịu:

“Lục Hà, đừng điều. Bây giờ thể giúp chỉ . Nơi kín đáo như , chờ đến lúc bọn họ tìm , e là chỉ còn nắm tro tàn!”

 

“Chỉ là bảo cúi đầu thôi. Chẳng lẽ trong mắt , cúi đầu còn khó hơn mất mạng ?”

 

“Hay vì Hứa Đông Hạ? Vì cô chịu khuất phục, đúng ?”

 

“Lục Hà, cô ? Vì hết đến khác đều thiên vị cô ? Cô đáng để các hôm nay liều mạng chạy tới cứu ư?”

 

“Anh vì cô , đem cả tính mạng đánh đổi… thật sự đáng giá ?”

 

Câu cuối cùng rõ ràng cao giọng, lộ rõ sự đau đớn và nghi hoặc, cảm xúc kịch liệt dâng trào.

 

Lục Hà khẽ nhếch môi:

“Đáng … là do .”

 

Anh tỏ mấy để tâm, điều càng khiến Chu Mai tức giận.

 

siết chặt nắm đấm, gồng đè nén cơn phẫn nộ như sắp bùng nổ, mím chặt môi:

“Được, nếu chết, mặc kệ.”

 

cố ý dừng mấy giây, nhếch môi nhạt:

yêu Hứa Đông Hạ ? Một c.h.ế.t thì cô độc quá, để cho cô xuống bầu bạn với .”

 

Lục Hà lặng lẽ , ánh mắt như kết băng, lạnh đến thấu xương.

 

Chu Mai thấy khuôn mặt bình tĩnh của cuối cùng cũng gợn sóng, liền khẽ lạnh:

“Bản còn lo xong, lấy gì mà quan tâm cô ? Lục Hà, quên , đây từng d.a.o động vì bất kỳ ai. từ khi gặp Hứa Đông Hạ, hết đến khác vì cô dọn đống rắc rối, còn liên lụy đến nước . Cô căn bản tri kỷ, mà là kiếp nạn của !”

 

“Anh ở bên cô , cô cho gì? Danh tiếng thì mục nát, ngoài việc kéo vòng xoáy dư luận, cô chẳng mang cho điều gì cả!”

 

“Vậy mà đến giờ, vẫn điên cuồng che chở cho cô … Cô ở chỗ nào?”

 

Có lẽ vì quá kích động, nghĩ đến việc yêu đàn ông bao năm, cố gắng bao nhiêu, mà chẳng bằng một phụ nữ chỉ mới xuất hiện vài tháng, trong lòng cô dâng lên nỗi tủi hờn lạnh lẽo, nước mắt kìm rơi xuống.

 

lẩm bẩm như mất trí:

“Tại thể yêu thương như thế? Còn , nỗ lực từng năm vẫn thể? thậm chí chà đạp, mà chẳng ai để than… Anh xem, vì ? Vì chứ?”

 

Chu Mai như kẻ ma nhập, lải nhải ngừng.

 

Lục Hà từ đầu đến cuối liếc cô lấy một cái.

 

Trong đầu chỉ lặp lặp hình ảnh Đông Hạ Chu Tĩnh Nhiên xô khỏi xe— đau đến nhường nào…

 

Trái tim co rút, đau đớn đến nghẹt thở.

 

 

Đêm khuya, nhà họ Thẩm.

 

Để nhanh chóng tìm tung tích Lục Hà, Giang Mạc, Tô Tần, Thẩm Nhất Hàng và Ôn Như Chu tập hợp .

 

Giang Mạc rút từ túi hồ sơ một xấp giấy, đặt lên bàn, lạnh nhạt :

“Đây là bộ bất động sản tên Chu Tĩnh Nhiên. cho lục soát, thấy về chỗ nào cả.”

 

Tô Tần nhướng mắt sang, giọng trầm thấp:

“Còn bất động sản tên Chu Mai?”

 

Giang Mạc lắc đầu:

“Cũng .”

 

Thẩm Nhất Hàng cau mày, nghi hoặc:

“Lý nào, xe tải nếu lên cao tốc thì chắc chắn camera chụp . kiểm tra mấy đoạn giám sát, thấy bóng dáng xe đó. Lại rời khỏi Đồng Thành, chẳng lẽ bốc ?”

 

“Hay là… chúng từng rời .”

 

Ôn Như Chu trầm ngâm:

“Có thể chúng vẫn ở Đồng Thành, chỉ là ẩn nấp ở nơi chúng ngờ tới. Không vẫn —nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất ? Chu Tĩnh Nhiên thể nghĩ , nên chọn cách ở , ẩn ngay trong vùng nguy hiểm nhất.”

 

Ánh lạnh lướt qua đáy mắt Tô Tần, nhưng giọng vẫn bình tĩnh:

“Thời gian chúng nhiều. Cảnh sát rầm rộ lục soát chỉ câu giờ chút ít. chỉ cần vài ngày nữa, Chu Tĩnh Nhiên thu xếp xong đường lui, chắc chắn sẽ tay với ông chủ.”

 

Thẩm Nhất Hàng khựng , sang :

“Cậu cách gì ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-188-lay-hua-dong-ha-lam-moi-nhu.html.]

Ánh mắt Tô Tần tối , lặng vài giây, buông ba chữ:

“Lục phu nhân.”

 

Lời rơi xuống, ba còn đều sững sờ.

 

Giang Mạc lập tức hiểu ý, nhướng mày:

“Cậu định lấy Hứa Đông Hạ mồi nhử? Không sợ cứu Lục Hà , c.h.é.m c.h.ế.t ?”

 

Ai chẳng Hứa Đông Hạ là Lục Hà nâng niu nhất. Lần thoát hiểm, nếu gặp sơ suất, họ gánh nổi trách nhiệm.

 

Thẩm Nhất Hàng im lặng vài giây, chậm rãi mở miệng:

đồng ý với đề nghị của Tô Tần.”

 

Giang Mạc và Ôn Như Chu đồng loạt sang .

 

Thẩm Nhất Hàng bình tĩnh phân tích, đối diện ánh của Giang Mạc:

“Cậu và Tô Tần thể đảm bảo an cho bác sĩ Hứa. Chúng chỉ cần nhử rắn khỏi hang. hiểu rõ tính cách Chu Mai, vì Lục Hà, cô chuyện gì cũng dám . Lần bác sĩ Hứa may mắn thoát , cô chắc chắn sẽ cam lòng, nhất định sẽ tìm cách báo thù.”

 

“Nếu bắt Chu Mai, chúng sẽ tung tích của Lục Hà. So với cảnh sát đang tiến hành lục soát đại mù quáng, cách nhanh hơn nhiều.”

 

Ôn Như Chu do dự:

“Vậy dùng cách nào để dụ Chu Mai xuất hiện?”

 

Giang Mạc ngả , hai tay gối đầu, nhàn nhạt :

“Họp báo.” Anh dừng một chút bổ sung:

“Tối nay tung tin Lục Hà bắt, ngày mai để Hứa Đông Hạ mở họp báo. Chỉ cần Chu Mai thấy tin , chắc chắn sẽ xuất hiện.”

 

Tin Lục Hà bắt truyền , chắc chắn sẽ tạo nên sóng gió dữ dội. Đến lúc họp báo, sẽ nhiều phóng viên, đông tạp nham, Chu Mai thể nhân cơ hội mà tay.

 

Thẩm Nhất Hàng cũng nghĩ giống , kìm vỗ tay tán đồng:

“Hay đấy, họp báo… cách .”

 

lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc, cốc, cốc”, đó đẩy cửa bước .

 

Là một cô gái, dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt to tròn, chừng mười tám mười chín tuổi.

 

Cô bưng vài tách nóng bước , lễ phép chào họ, đặt ngay ngắn lên bàn ngoan ngoãn rời .

 

Ôn Như Chu thu ánh mắt, sang Thẩm Nhất Hàng đối diện, nhướng mày hỏi:

“Cô là ai? Trước đây gặp bao giờ?”

 

Thẩm Nhất Hàng nhấp một ngụm , giọng nhàn nhạt:

“À, cô tên là Thẩm Thanh, em họ . Năm bảy tám tuổi chú hai nhận nuôi từ cô nhi viện, đó đưa nước ngoài học. Hai tháng về, hôm nay tình cờ đến chơi với ông, thấy muộn quá nên giữ qua đêm.”

 

Ôn Như Chu gật đầu, thuận miệng :

“Sao thấy cô trông quen quen.”

 

Thẩm Nhất Hàng bật :

“Có tin về nó ? Đừng con bé ngoan ngoãn thế, nó lợi hại lắm. Bây giờ là học viên nhỏ tuổi nhất của học viện cảnh sát nổi tiếng thế giới. Nghỉ hè mà thích du lịch mấy nơi s.ú.n.g đạn như Nepal, Iraq, Cameroon… Bình thường một chọi năm thành vấn đề, đến còn đánh nó.”

 

Cảnh sát?

 

Ôn Như Chu thoáng ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ cô gái lúc nãy—tay chân mảnh khảnh, yếu ớt mong manh— ngờ là sinh viên cảnh sát.

 

Giang Mạc khẽ nhướng mày:

“Đàn em học cùng trường .”

 

Anh thoáng sang Tô Tần đang im lặng, bỗng trêu:

“Này, mỗi nhắc đến phụ nữ là đặc biệt im lặng. Đừng là… hứng thú với phụ nữ nhé?”

 

Nghe , Thẩm Nhất Hàng lập tức ôm lấy , vẻ kinh ngạc:

“Đừng thích đàn ông? Thảo nào… từ chối bao nhiêu điều kiện hấp dẫn, cuối cùng chỉ đồng ý vệ sĩ cho Lục Hà. Chẳng lẽ là… thích Lục Hà ?”

 

Anh tỏ vẻ “ngộ chân lý”.

 

Tô Tần: “…”

 

Anh uống cạn , dậy, mặt lạnh tanh:

“Nếu còn việc gì khác, về .”

 

Sau khi đàn ông rời khỏi phòng, Thẩm Nhất Hàng lặng im mấy giây, đột nhiên buông một câu:

thấy vẻ thích đấy. Các , hôm nay lúc ở chỗ nhà máy cũ, liều mạng cứu .”

 

Ôn Như Chu, Giang Mạc: “…”

 

 

Sau khi rời phòng, Tô Tần chuẩn xuống lầu, ngẩng đầu liền thấy lan can đối diện một cô gái đang .

 

Cô mặc chiếc váy ngủ trắng dài ngang gối, làn da trắng mịn, đôi mắt trong veo, tay cầm ly sữa, chống lên lan can, lặng lẽ chớp.

 

Tô Tần chỉ liếc một cái dời ánh , sải bước xuống lầu. Đi mấy bước, lầu vang lên giọng mềm mại trong trẻo:

 

“Đội trưởng Tô.”

 

Bước chân Tô Tần khựng , dừng hẳn, nhưng ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp.

 

Thẩm Thanh đó, từ xuống , đôi môi khẽ nhếch:

 

“Lâu gặp.”

 

Tô Tần đáp, cũng chẳng cô lấy một , cứ thế bước xuống, cửa lớn biến mất khỏi tầm mắt.

 

Thẩm Thanh dõi theo bóng lưng khuất dần, mới thu ánh mắt .

 

đây lâu, chỉ để đợi .

 

Anh vẫn như trong ký ức, chẳng đổi gì.

Loading...