Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 194: Hoàn chính văn.

Cập nhật lúc: 2025-07-27 07:35:32
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

bệnh viện theo dõi hai ngày, Lục Hà về nhà tĩnh dưỡng.

 

Đông Hạ vì lo ở nhà một , hơn nữa vết thương do đạn ở cánh tay vẫn lành, việc cũng bất tiện, nên cuối cùng vẫn xin nghỉ phép về chăm sóc .

 

Vừa cũng coi như bù đắp kỳ nghỉ sự cố đột ngột ở Vancouver phá hỏng đây.

 

Trong thời gian Lục Hà ở nhà, Từ Tư Dung cách vài hôm đến một , chỉ quan tâm đến tình hình hồi phục của mà còn thường xuyên nấu canh đem tới.

 

Bất kể Đông Hạ và Lục Hà khuyên nhủ thế nào, bà vẫn như đinh đóng cột, kiên quyết tự đến.

 

Đông Hạ đoán lẽ là vì khi sự thật vụ bắt cóc năm xưa phơi bày, cộng thêm Từ Tư Dung vì cái c.h.ế.t của Lục Lâm mà phân rõ trắng đen, đem hết đổ cho Lục Hà, khiến chịu ít bóng ma tâm lý, nên giờ bà ôm đầy áy náy và tự trách, càng thêm trân trọng tình cảm con, bù đắp cho , gì đó cho .

 

Nghĩ đến đây, Đông Hạ khỏi cảm khái.

 

Lục Hà bếp thấy cô đang thất thần, dừng một chút hỏi:

“Đang nghĩ gì thế?”

 

Anh vốn nhẹ.

 

Đông Hạ đang mải suy nghĩ, phát hiện ở ngay lưng, dọa giật , vội đầu :

“Anh dậy ?”

 

Lục Hà đến, cúi hôn lên đôi môi mềm mại của cô, liếc qua bữa sáng cô đang chuẩn , nhướng mày:

“Trình độ nấu ăn của bà Lục càng ngày càng tinh tế.”

 

Sáng sớm khen một câu, tâm trạng lập tức lên.

 

Đông Hạ cầm d.a.o thái, vài nhịn bật :

“Giờ cảm giác d.a.o phẫu thuật còn quen tay bằng cầm con d.a.o thái .”

 

Hai quấn quýt trong bếp một lúc, thì chuông cửa phòng khách vang lên.

 

Mở cửa thấy bên ngoài, mặt Lục Hà chẳng lộ chút vui mừng, nhàn nhạt hỏi:

“Làm gì?”

 

Thẩm Nhất Hàng xách giỏ trái cây, liền bộ e lệ, nặn vẻ “dụng tâm lương khổ”:

“Ê, bọn còn , dĩ nhiên là đến thăm , hồi phục thế nào ?”

 

Anh đưa tay định chạm cánh tay rắn chắc của Lục Hà.

 

Lục Hà trong lòng rùng , nắm lấy tay , môi nhếch lên :

“Nói đàng hoàng, tin g.i.ế.c bây giờ ?”

 

Mấy chữ gần như nghiến răng nghiến lợi.

 

Ôn Như Chu, Giang Mạc và Tô Tần bên cạnh xem kịch vui, rõ vẻ hả hê.

 

Thẩm Nhất Hàng trong lòng “thót” một cái, vội thu tay, xua xua:

“Đùa chút thôi, nghiêm túc gì.”

 

Lục Hà chẳng thèm để ý, bộ định đóng cửa.

 

“Đừng đừng đừng…”

 

Thẩm Nhất Hàng lập tức lấy chân chặn cửa, giọng trở bình thường:

sai , Lục , sai .”

 

Vào nhà , mấy Đông Hạ mời cùng ăn sáng.

 

Ôn Như Chu, Giang Mạc và Tô Tần gì thêm, vui vẻ xuống.

 

Không ngờ Thẩm Nhất Hàng lắc đầu từ chối, vì nghĩ phiền ngọt ngào, nếu còn giành bữa sáng tình yêu thì ngại lắm. Đông Hạ thấy kiên quyết như cũng ép.

 

lát , Đông Hạ từ bếp bước nữa thì thấy Thẩm Nhất Hàng xuống, mặt còn bày vẻ “cung kính bằng tuân mệnh”.

 

Đừng Lục Hà, ngay cả Ôn Như Chu thấy cũng đánh .

 

Giang Mạc hỏi:

“Mặt đau ?”

 

Thẩm Nhất Hàng thong thả bóc quả trứng luộc, nhét cả quả miệng, :

“Anh gì, rõ?”

 

“…”

 

Thật bọn họ sáng sớm chạy tới, cũng chỉ để ăn ké một bữa.

 

Chủ yếu vì chuyện của Chu Tĩnh Nhiên vẫn xử lý xong, còn nhiều vấn đề hậu kỳ, và cảnh sát lập hồ sơ.

 

Đông Hạ tham gia, chỉ ở trong bếp dọn dẹp bát đũa.

 

Bàn bạc một vòng, Thẩm Nhất Hàng khinh khỉnh liếc Giang Mạc, nhướng mày:

“Anh còn là cảnh sát, quan tâm gì?”

 

Giang Mạc lườm :

“Nếu đầu mối đứt ở đây, nghĩ sẽ bước chân đến ?”

 

Đùa gì chứ, quan hệ của và Lục Hà còn đến mức .

 

Lục Hà như thể ý trào phúng trong câu , chỉ hờ hững liếc , môi mím:

“Anh nghĩ Hà Chí Thành bọn họ cũng dính dáng đến Hoắc Nghiêm?”

 

“Không loại trừ.”

 

Cái c.h.ế.t của Giang Diễn Đình nhất định liên quan đến vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa.

 

Hoặc là mắt xích nối liền , trong lúc truy tìm sự thật, điều tra Hà Chí Thành, Phó Hạ Viễn bọn họ, phát hiện điều gì đó.

 

tuyệt đối tin cái c.h.ế.t của cha chỉ là một tai nạn.

 

Lúc , Tô Tần vốn im lặng từ đầu bỗng lên tiếng:

“Thế lực nhà họ Hoắc liên quan đến quan, thương, dân, hắc, điều tra , dễ .”

 

Giang Mạc khựng :

“Anh quen Hoắc Nghiêm?”

 

Tô Tần nhạt giọng đáp:

“Từng giao thủ một , nhưng chẳng chiếm chút lợi thế nào.”

 

Lời dứt, đều sững .

 

Ngay cả Tô Tần – xuất đặc chiến tinh – còn chiếm lợi thế, đủ thấy Hoắc Nghiêm khó đối phó thế nào.

 

Giang Mạc mím môi, ánh mắt trầm xuống:

“Dù thế lực nhà họ Hoắc lớn đến , chắc chắn cũng sẽ sơ hở.”

 

Anh tin họ thể một tay che trời.

 

Không hiểu , bầu khí như dây thừng xoắn chặt, trở nên căng thẳng.

 

Thẩm Nhất Hàng phản ứng , vội pha trò:

“Làm gì gì, đây đồn cảnh sát, căng thẳng thế gì?”

 

Anh sang Lục Hà, nhướng mày:

thấy thiệp mời đám cưới của hai đấy, tốc độ nhanh phết nha, mới xuất viện định lễ cưới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-194-hoan-chinh-van.html.]

 

Mọi ở đây đều nhận thiệp mời cưới.

 

Ôn Như Chu bông đùa một câu:

“Đoán chừng sang năm dì Từ thể bế cháu .”

Nói xong, sang Thẩm Nhất Hàng, bổ sung một câu:

“Có khi đến lúc đó vẫn còn độc .”

 

Thẩm Nhất Hàng đập bàn bật dậy, mắng:

“Phì… đừng nguyền rủa ! Phụ nữ theo đuổi xếp hàng từ Đồng Thành đến tận Vancouver đấy, chỉ là thấy phụ nữ phiền phức, lười kiếm thôi!”

 

Giang Mạc hờ hững liếc , môi nhếch như :

“Sao, từng phụ nữ tàn phá ? Hay là bóng ma tâm lý với phụ nữ?”

 

“Anh thấy giống thế ?”

Thẩm Nhất Hàng trừng một cái, sang Tô Tần đang im lặng, phản ứng chậm một nhịp, lập tức bật lên:

“Ê ê ê, ở đây chó độc nhé? Các cũng đều FA mà?”

 

Anh chỉ Giang Mạc.

 

Giang Mạc khựng , trong đầu chợt hiện lên một gương mặt.

 

Thẩm Nhất Hàng bắt sự khác thường , nhịn châm chọc:

“Tsk tsk, xem trong lòng ? Thế phát triển đến bước nào ? Có thể vỗ tay chúc phúc ?”

 

Mọi : “…”

 

Thẩm Nhất Hàng tiếp tục kéo thù hận, xoay Tô Tần, dáng vẻ như bà thím lo chuyện bao đồng:

“Còn ? Cậu cũng còn trẻ, xuất ngũ xong độc bao nhiêu năm , tính sống cô độc đến già ?”

 

“À đúng , rời nhà lâu, cô em họ liền chạy tới hỏi tới hỏi lui, là chuyện về , phiền c.h.ế.t . Hay là sắp xếp cho hai gặp mặt nhé?”

 

“Vừa em họ cũng độc , hai hợp .”

 

Thật Thẩm Nhất Hàng cũng chỉ thuận miệng .

 

Không ngờ Tô Tần im lặng một lúc gật đầu, nghiêm túc:

“Được.”

 

“…”

 

Thẩm Nhất Hàng ngây :

chỉ đùa thôi mà, đừng tưởng thật chứ! Hơn nữa em họ còn nhỏ lắm, chắc chắn kiểu thích .”

 

Ánh mắt Tô Tần sâu thẳm dừng , nhạt giọng:

đùa với . Và em họ năm nay hai mốt , còn nhỏ.”

 

Ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm.

 

Thẩm Nhất Hàng bỗng thấy lạnh sống lưng.

 

Ôn Như Chu ngẩn , hỏi:

“Cậu con bé hai mốt tuổi?”

 

Biết thế nào

 

Tô Tần im lặng một lúc lâu, thản nhiên:

“Đoán thôi.”

Rồi chằm chằm Thẩm Nhất Hàng, chờ câu trả lời.

 

Thẩm Nhất Hàng: “…”

 

Anh dám chắc, nếu lúc mà lắc đầu từ chối, chừng sẽ còn mạng rời khỏi đây, khi còn khiêng ngoài.

 

Nghĩ thế, ho khan một tiếng, mắt sáng lấp lánh, :

thích mai mối nhất mà.”

 

Giây chốc mềm nhũn.

 

Ôn Như Chu đỡ trán, buồn nữa.

 

Một lát , Đông Hạ từ bếp bước , thấy tiếng quái dị của bọn họ, cô xuống cạnh Lục Hà, hỏi:

“Cười cái gì ?”

 

Thẩm Nhất Hàng đang phấn khích, định thì Lục Hà chậm rãi cất giọng cắt ngang:

“Không gì, mấy chuyện vô bổ thôi.”

 

Anh đau khổ:

“Lục Hà, thế , dễ mất chúng lắm. Các em, đúng ?”

Anh sang Giang Mạc với mấy .

 

chẳng ai hưởng ứng.

 

Không khí tĩnh lặng hai giây, Đông Hạ thấy bộ dạng như nuốt ruồi của Thẩm Nhất Hàng thì nhịn , còn bụng phụ họa một câu:

.”

 

Lời dứt, Thẩm Nhất Hàng cảm kích cô, mắt ngân ngấn nước:

“Vẫn là bác sĩ Hứa nhất, xinh lương thiện…”

 

Lục Hà kịp thời xen một câu:

“Không là cô đang nhạo ?”

 

Thẩm Nhất Hàng lặng một thoáng, ai oán trừng mắt với Lục Hà:

chỉ thích tự lừa thôi, xa thế, cứ vạch trần .”

 

Bao nhiêu năm tình nghĩa em mà.

 

Ôn Như Chu vỗ vai , an ủi:

“Quen , dù cũng hôm nay mới , ngày tháng còn dài, nghĩ thoáng chút.”

 

“Cậu đang an ủi ?”

 

“Không thì ?”

 

“Cảm ơn nhé.”

 

Đông Hạ cuộc đối thoại của bọn họ chọc .

 

Lục Hà nghiêng đầu cô một cái, trong đáy mắt dịu dàng phản chiếu nụ xinh của phụ nữ.

 

Anh nắm lấy tay cô, khẽ :

“Cảm ơn.”

 

Trong phòng khách là tiếng ồn ào của mấy Thẩm Nhất Hàng bọn họ, náo nhiệt.

 

Đông Hạ gì, bèn ghé tai gần, hỏi:

“Anh gì?”

 

Lục Hà mím môi lướt qua vành tai cô, thì thầm:

“Anh … cảm ơn bà Lục.”

 

—— Cảm ơn em xuất hiện, thắp sáng thế giới của . Từ nay về , sẽ bao giờ cô đơn nữa.

 

(Hoàn chính văn)

👉🏻 Còn ngoại truyện nhá mn🥰

Loading...