Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 195: Ngoại truyện – Anh sẽ luôn ở bên em (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-07-27 07:51:59
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày cưới, khách mời lượt đến, hội trường tràn ngập tiếng rộn rã.

 

Trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm pha lê rỗng chạm khắc tinh xảo, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống, rải những gương mặt rạng rỡ hân hoan của quan khách.

 

Hôn lễ lấy tông màu trắng thuần khiết và trang nghiêm chủ đạo. Toàn bộ gian trang trí lãng mạn, từng chi tiết nhỏ đều do Đông Hạ và Lục Hà cùng bàn bạc thiết kế, chứa đựng ý nghĩa đặc biệt.

 

Hôn lễ còn bắt đầu, khách mời gần như đến đủ.

 

Lục Hà đang chào hỏi bạn bè.

 

Hôm nay mặc bộ vest đen đặt may từ thương hiệu cao cấp hàng đầu của Ý, dung mạo thanh nhã, ngũ quan sắc sảo, dáng cao thẳng nổi bật, đôi chân dài bọc trong quần tây càng khí chất thêm xuất chúng. Dù là gương mặt phong thái, đều là tỏa sáng nhất đêm nay.

 

Thẩm Nhất Hàng trò chuyện xong với vài quen, nâng ly rượu về phía , đảo mắt xung quanh hỏi:

“Cô dâu ?”

 

“Trong phòng nghỉ.”

 

“Cậu hồi hộp ?” – Anh nhướng mày trêu chọc.

 

Lục Hà hiếm khi nở một nụ nhạt, chân mày khẽ nhướng:

“Cậu đang đùa ?”

 

Thẩm Nhất Hàng đ.ấ.m lên vai một cái, mắng:

“Đệt, ngờ thoát kiếp FA sớm nhất ! Nhớ hồi chúng từng cá cược, ai cũng mặc định bao giờ thoát ế đấy.”

 

“Ghen tỵ ?”

 

“Cút! Cút! Cút!” – Thẩm Nhất Hàng trợn mắt:

“Được nhé, thì thật sự kiện vì tội tổn thương tâm hồn của một con ch.ó độc đấy.”

 

 

Trong phòng nghỉ.

 

Khi Đông Hạ váy cưới bước , Hình Tinh trừng mắt, bật thốt:

“Má ơi, cưới quá!!”

 

Cô mặc chiếc váy cưới cổ thuyền mang phong cách cổ điển, phần lưng khoét hở tinh tế, lớp voan ren trắng điểm những hạt pha lê lấp lánh như bầu trời . Đường cắt ngang eo vặn, mỹ tôn lên dáng mảnh mai yêu kiều.

 

Trên gương mặt là lớp trang điểm nhạt, đường nét thanh tú, đôi mắt sáng trong, chiếc cổ trắng muốt đeo sợi dây chuyền kim cương hình giọt lệ. Mái tóc đen uốn, buông hờ vai trần, hai bên thái dương tết lỏng vài lọn tóc, tạo cảm giác dịu dàng, nền nã.

 

Lạc Nguyệt kìm nổi cảm thán:

“Con mắt chọn của Lục Hà đúng là bao giờ sai!”

 

Chiếc váy cưới quả thật như sinh để dành cho Hứa Đông Hạ. Dù Lạc Nguyệt từng lăn lộn trong giới giải trí, thấy qua vô lễ phục xa hoa, vẫn thể tìm điểm nào để chê – mỹ đến từng đường kim mũi chỉ.

 

Sở Nhan kéo Đông Hạ xuống gương trang điểm, tỉ mỉ chỉnh tấm khăn voan soi gương giơ ngón cái, hài lòng :

“Hoàn hảo!”

 

Đông Hạ khẽ mỉm .

 

Hình Tinh giơ máy ảnh chụp vài tấm, lưu cảm khái:

“Thời gian đúng là thứ kỳ diệu. Từng nghĩ sẽ kết hôn 25 tuổi, ngờ giờ hơn 25 , yêu đương từng trải, vẫn ai rước, còn Đông Hạ – từng yêu – cưới .”

 

Sở Nhan gật đầu, bùi ngùi:

“Chuẩn. Tình yêu là thứ lợi hại nhất, hao tâm tổn sức lường . Từng tưởng gặp chân ái, sẽ một lễ cưới như mơ, ai ngờ gặp một tên cặn bã, phí hoài tuổi xuân.”

 

Lạc Nguyệt khẽ:

“Nên mới , tình yêu chẳng liên quan sớm muộn. Nếu một đàn ông thật lòng yêu bạn, sẽ cần thời gian để chứng minh; ngược , nếu yêu, dù tổn hại bao năm tháng, cuối cùng vẫn chỉ là hai ngả.”

 

Hình Tinh búng tay tán đồng:

“Chuẩn luôn. Nếu thật lòng yêu, cần cố chứng minh gì cả, ánh mắt hành động cũng đủ lên tất cả. Giống Lục Hà , ngay đầu xuất hiện ở nhà Đông Hạ, linh cảm mạnh mẽ: đàn ông nhất định là bến đỗ của Đông Hạ. Quả nhiên, đó họ bên thật.”

 

Đông Hạ mấy cô bạn bỗng chốc biến thành chuyên gia tình cảm, bất giác nhớ nhiều chuyện, nhẹ giọng :

“Thật đây, vì cô đơn quá lâu, nên rảnh rỗi thường nghĩ ngợi linh tinh. Lúc đó cứ tin rằng, cảnh giác như , khó lòng mở lòng với ai, chắc chẳng bao giờ chạm hạnh phúc.”

 

“Trước khi gặp Lục Hà, thể hình dung đàn ông tương lai sẽ thế nào. Cho đến ngày xuất hiện, tôn trọng , lo lắng cho , bao dung , sưởi ấm , lúc mới hiểu, hóa hằng khao khát chính là như .”

 

“Anh cần những lời hoa mỹ đày đường mật, cần ngày lễ nào cũng đặc biệt lãng mạn, cần tặng quà xa hoa, chỉ cần luôn ở bên . Khi cô độc, tổn thương, lời ác ý tấn công, sẽ che chở phía , giúp chắn hết ồn ào ngoài – thế là đủ.”

 

Nói xong, mắt Đông Hạ khẽ đỏ hoe.

 

Hình Tinh và mấy bạn đều lặng , cũng để Đông Hạ và Lục Hà đến hôm nay thật chẳng dễ dàng, khó trách trong lòng họ cũng dâng lên xúc động.

 

Sở Nhan vội lau nước mắt, :

thế, con gái nỗ lực sống thì vận may sẽ bạc. Không đến, chỉ là còn đang đường. Sau nếu gặp ông xã của , nhất định đ.ấ.m cho một cú – nó, để chờ lâu thế !”

 

Lạc Nguyệt hít mũi, dậy:

“Thôi đấy, thêm nữa là phòng biến thành chuyên mục ‘Tâm sự đêm khuya’ mất. Còn nữa, nhỡ cô dâu lem hết lớp trang điểm, trễ giờ lễ, thì đừng trách nhắc !”

 

“Phi phi phi, bà đây hai mươi sáu tuổi, đầu tiên phù dâu, hôm nay hôn lễ nhất định sẽ thật suôn sẻ, mà cũng sẽ thuận lợi bắt bó hoa cưới!”

 

thấy tối nay bó hoa đó sẽ tay .”

 

thấy .”

 

thấy mà.”

 

“…”

 

Mấy ầm ĩ, Sở Nhan vô tình liếc cửa, bỗng khựng :

“Dì…”

 

Đông Hạ ngẩng đầu, qua gương về phía cửa. Không từ lúc nào, Quách Uyển Như ngoài đó, mặc bộ lễ phục chỉnh tề, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ bối rối, như dám bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-195-ngoai-truyen-anh-se-luon-o-ben-em-phan-1.html.]

 

sững , trong mắt dâng lên một lớp sương mỏng.

 

Sở Nhan chạy kéo bà :

“Dì, ngoài cửa thế, mau , xem Đông Hạ hôm nay xinh .”

 

Quách Uyển Như cô từ đầu đến chân, cảm xúc dâng trào, nước mắt kìm mà rơi xuống, nghẹn ngào :

“Ừ, thật sự… xinh .”

 

Đông Hạ nhấc váy lên.

 

Đối diện với Quách Uyển Như, cô cố nén cơn sóng trào trong lòng, khẽ hỏi:

“Sao đến?”

 

Quách Uyển Như lau nước mắt, vội vàng giải thích:

“Mẹ nhận thiệp mời, Lục Hà …”

 

Anh , bây giờ Đông Hạ chỉ còn mỗi dì là . Nếu bà thể đến dự hôn lễ, cùng cô bước lễ đường, cô nhất định sẽ vui.

 

Nhận thiệp mời Lục Hà gửi đến mấy hôm , bà suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định đến.

 

phụ nữ mặt với vẻ do dự, lòng đầy thấp thỏm:

“Con sẽ trách báo mà đến chứ?”

 

Đông Hạ im lặng một lúc, bàn tay buông thõng bên siết chặt, khẽ mở môi:

“Cảm ơn đến.”

 

Quách Uyển Như ngẩn , trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Bà do dự vài giây, cuối cùng kìm , bước tới ôm chặt lấy cô, nghẹn:

“Cảm ơn con tha thứ cho .”

 

Cơ thể Đông Hạ cứng đờ một thoáng, nhanh chóng thả lỏng.

 

nhớ rõ bao lâu , hai con từng một cái ôm như thế .

 

Nghe tiếng nức nở của bà, cổ họng cô nghẹn đắng, bàn tay siết chặt, nước mắt chực trào nơi khóe mi.

 

Hình Tinh lo cô lem lớp trang điểm, phá hỏng khung cảnh, nhỏ giọng nhắc:

“Kiềm , kiềm nào.”

 

Sở Nhan vốn đang cảm động, liền “phụt” tiếng, còn giơ tay đánh Hình Tinh một cái.

 

Tiếng của cô lan sang cả Quách Uyển Như và Đông Hạ.

 

Quách Uyển Như buông cô , cúi đầu lau nước mắt, nở nụ xen lẫn nước mắt:

“Xin , xúc động quá.”

 

Hình Tinh mím môi, áy náy:

“Xin dì, con cố ý gián đoạn hai , chỉ là sắp đến giờ lễ .”

 

Quách Uyển Như lắc đầu:

“Không , chúng thôi.”

 

Đông Hạ kịp thời nắm lấy tay bà, bất lực :

“Mẹ lem cả lớp trang điểm , để con dặm cho nhé.”

 

Quách Uyển Như khựng , gương – đúng là lem nhem thật. Bà một lớn tuổi như thế mà thành thế , lan truyền ngoài thì mất mặt c.h.ế.t .

 

chuyến , thực sự… đáng giá.

 

 

Tiếng nhạc du dương vang lên, cửa lễ đường từ từ đẩy mở.

 

Quan khách đều chỗ, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa.

 

Đông Hạ cầm bó hoa cưới trong tay, chậm rãi bước sự dõi theo của tất cả .

 

Trên lễ đường, ánh mắt sâu lắng, dịu dàng của Lục Hà khóa chặt bóng hình cô. Không do ánh đèn quá mềm mại , những đường nét lạnh lùng thường ngày của giờ đây trở nên ấm áp, giữa chân mày tràn đầy dịu ý.

 

Trong hàng ghế khách mời, Thẩm Nhất Hàng thấy dáng vẻ Đông Hạ trong váy cưới, nhịn bật thốt:

“Mẹ kiếp, Lục Hà lời to .”

 

Ngay lúc , phía vang lên một giọng nữ nhàn nhạt:

“Chứ còn gì nữa, Đông Hạ của nhà bọn tuyệt vời bao.”

 

Thẩm Nhất Hàng sững , đầu phụ nữ lạ mặt, hỏi:

“Cô là bạn cô dâu ? Sao gặp bao giờ?”

 

Hình Tinh giới thiệu giúp:

“Anh Thẩm, đây là Sở Nhan, cô mới về nước lâu, tất nhiên gặp .”

 

Thẩm Nhất Hàng nhẩm cái tên, khẽ nhướn mày:

“Tên đấy.”

 

Sở Nhan dừng, ánh mắt chạm cái đầy thâm ý của , khẽ :

“Anh đang tán tỉnh ?”

 

Thẩm Nhất Hàng thật sự ý đó, ngẩn , còn kịp mở miệng, cô tiếp:

“Xin , ghét nhất loại công tử bông đùa như .”

 

“Cô ?”

 

Loading...