Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 48 – Người tôi thích, đương nhiên cũng khiến người khác ưa thích.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 08:42:33
Lượt xem: 265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng đàn ông khàn khàn lười biếng, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách và tiếng d.a.o thái đồ lách cách thớt, len lỏi tai, khiến kịp trở tay.
Đông Hạ sững một chút, nhanh lấy bình tĩnh, đáp một cách lạnh nhạt:
“Cũng .”
Cô tiếp tục cúi đầu nhặt rau.
Nhìn kỹ sẽ thấy vành tai cô ửng đỏ, vì hổ.
Lục Hà dừng động tác trong tay , chậm rãi ngẩng mắt cô.
Cô ngay trong tầm tay , đầu cúi xuống, mấy sợi tóc con trán cô vén tai. Đường nét gương mặt nghiêng dịu dàng, sống mũi cao, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ.
Còn đôi môi khẽ mím , vì quá tập trung mà vô thức căng lên.
Anh cô một lúc lâu, trong đáy mắt ánh lên một nụ nhàn nhạt.
Ngoài cửa bếp, Hình Tinh kinh ngạc thấy cảnh tượng đó. Cô che miệng , lặng lẽ lùi từng bước một về phòng khách.
Vừa , cô lập tức tóm lấy Từ Mộc đang chia bài, túm cổ áo kéo mạnh.
Từ Mộc còn kịp phản ứng thì cổ siết , cả ngửa , suýt chút nữa siết đến ngạt thở.
Anh kéo cổ áo giận dữ hét lên:
“ mới thắng cô một ván bài thôi, cần dọa g.i.ế.c thế ?!”
Hình Tinh giật , vội vàng bịt miệng , nhỏ giọng chất vấn:
“Lục với Đông Hạ nhà là quan hệ gì?!”
Từ Mộc khựng , ngừng giãy giụa.
Đối diện, Thẩm Nhất Hàng liếc mắt về phía cửa bếp, hỏi cô:
“Cô thấy gì ?”
Hình Tinh vẻ mặt của hai họ, càng thêm chắc chắn về linh cảm ban đầu của .
Cô cau mày:
“Các gì đúng ?”
Từ Mộc phủi tay cô , chỉnh áo cô kéo nhăn, thản nhiên đáp:
“Thì bác sĩ với bệnh nhân, còn quan hệ gì nữa.”
Anh dứt lời, liền cô gái phía một nữa dùng tay siết cổ.
Hô hấp mới thông thoáng tắc nghẽn.
Hình Tinh nghiến răng ken két, thấp giọng gằn từng chữ:
“Chị đây từng lăn lộn tình trường bao năm, còn cần gạt ? Có tin tiễn lên trời ?!”
Không trách lúc nãy khi Lục Hà xuống tìm Đông Hạ, cô thấy gì đó là lạ.
Người đàn ông giấu tâm tư sâu, nếu vô tình bắt gặp, e là cô cũng phát hiện gì.
Từ Mộc đỏ mặt tía tai, khó khăn :
“Muốn thì cô hỏi trong cuộc , thả … sắp c.h.ế.t …”
“Dám hỏi thì chẳng về tìm , ngu thật đấy!”
Thẩm Nhất Hàng hai , khóe môi khẽ cong, chẳng rõ là vui đang nhạo.
Rất nhanh đó, đồ ăn dọn lên bàn.
Vì chuyện lúc nãy, Hình Tinh ăn cơm mà mắt cứ chằm chằm Lục Hà, ánh mắt đầy thăm dò.
Từ Mộc bàn đá nhẹ chân cô, ý nhắc nhở: đừng loạn nữa.
Ai ngờ cô gái dứt khoát giẫm mạnh một cú lên bàn chân .
Bộp! – một tiếng vang rõ ràng.
Bát cơm tay Từ Mộc nặng nề đập lên mặt bàn, chống trán, mặt đỏ lên vì đau, biểu cảm , trông hết sức buồn .
Thẩm Nhất Hàng nín , trêu chọc:
“Ngon đến mức cảm động luôn ?”
Từ Mộc lườm một cái, hít hít mũi, thuận theo :
“ quen Lục Hà bao nhiêu năm, hôm nay mới đầu ăn cơm nấu, cảm động mới là lạ!”
“…”
Đông Hạ khẽ cong môi, liếc Lục Hà đang ung dung ăn cơm bên cạnh.
Thật đấy, nếu tận mắt chứng kiến, cô tuyệt đối tin nổi đàn ông nấu ăn, mà còn nấu ngon đến .
Nghĩ đến đây, ấn tượng của cô về đổi ít.
Lục Hà nhận ánh mắt bên cạnh, ngẩng đầu lên, thấy cô đang im lặng cúi đầu ăn cơm, trong bát là thịt, chẳng thấy một cọng rau nào.
Anh bất giác cong khóe môi.
Hình Tinh liếc qua giữa hai họ, ăn cơm tiện miệng hỏi:
“Lục , bạn gái ?”
Đông Hạ khựng .
Từ Mộc thì sặc cơm, ho khan một trận.
Anh trừng mắt với cô nàng gây sự, ý bảo: Đừng quậy! cô ngơ .
Bữa cơm bỗng như nổi sóng ngầm.
Thẩm Nhất Hàng lặng lẽ ăn cơm, đóng vai quần chúng hóng chuyện.
Lục Hà lạnh nhạt liếc Hình Tinh.
Đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu đáy, chỉ cần lơ đãng một chút là như hút trong.
Hình Tinh khẽ giật . Phải , đây là đầu tiên trong tối nay thẳng cô.
Quả nhiên, khí thế áp đảo.
Cô cố vẻ bình tĩnh, mặt đổi sắc :
“À, đừng hiểu lầm, chỉ là từng thấy tin tức báo với Phó Hy Lâm gì đó, nên mới tò mò thôi.”
Thẩm Nhất Hàng vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Đông Hạ, thấy ba chữ “Phó Hy Lâm”, lập tức phát hiện cô khựng , khóe môi cong lên một nụ nhạt.
Thẩm Nhất Hàng nhanh miệng lên tiếng :
“Mẹ của Lục Hà thích Phó tiểu thư, nên thường giới thiệu hai gặp mặt. Cũng chỉ là ăn với một bữa, chẳng may chụp ảnh đồn lên thôi.”
Hình Tinh như đang suy nghĩ gì đó, đó đột nhiên sắc bén hỏi một câu:
“Vậy nếu Lục thích mà thích thì ?”
Lời dứt, Lục Hà liền cầm đũa, tao nhã gắp rau xanh mặt bỏ bát của Đông Hạ.
Đồng thời, chậm rãi, bình thản : “Người thích, đương nhiên cũng khiến khác ưa thích.”
Đông Hạ đống rau xanh đột nhiên xuất hiện trong bát , não cô trống rỗng mất hai giây.
Cô ngẩng đầu liếc đàn ông, cau mày.
Anh mỉm , chậm rãi thốt bốn chữ: “Dinh dưỡng cân bằng, ngoan .”
“…”
Ba còn trông thấy cảnh , biểu cảm đều vô cùng đặc sắc.
Hình như Hình Tinh vẫn đang nghiền ngẫm câu của Lục Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-48-nguoi-toi-thich-duong-nhien-cung-khien-nguoi-khac-ua-thich.html.]
— “Người thích, đương nhiên cũng khiến khác ưa thích.”
Ý ngoài lời… chính là thích, sẽ khiến cả nhà cũng chấp nhận cô ?
Câu trả lời , cô cho điểm tuyệt đối.
Hình Tinh sâu sắc liếc Lục Hà một cái, sang Đông Hạ, đột nhiên cảm thấy hai cạnh thế cũng thật xứng đôi.
Cô kìm lộ nụ đầy vẻ “bà thím hài lòng”, trêu ghẹo: “Đông Hạ , thật thà chút nào nha. Tại Anh Lục gắp rau cho thì ăn, chị đây gắp thì nhè trả ?”
Đông Hạ: “…”
Cô thể… gắp trả rau bát của Lục Hà chứ?
Từ Mộc thấy phụ nữ nãy còn gây gổ với , giờ dịu dàng nhỏ nhẹ, khỏi cảm thán: phụ nữ đúng là loài sinh vật khó lường.
—
Cơm nước no nê, nghỉ một lúc, Từ Mộc và những còn cũng dậy rời .
Đông Hạ xuống lầu tiễn khách.
Bầu trời đêm tối mịt, ánh trăng m.ô.n.g lung.
Trong thang máy, Từ Mộc cứ lải nhải mãi: “Nếu chúng mà ngày nào cũng đến, chẳng ngày nào cũng ăn cơm Lục Hà nấu ?”
Ngày nào cũng ăn?
Đông Hạ nghĩ ngợi một chút, so với đồ ăn đông lạnh và cơm hộp đặt ngoài, món Lục Hà nấu đúng là mỹ vị nhân gian.
Nghĩ đến đó, cô kìm khẽ gật đầu.
lúc hành động đó phản chiếu lên cánh cửa thang máy, Lục Hà thấy.
Anh đút tay túi quần, khóe môi cong lên một đường cong mắt.
Đến gần cổng khu nhà, Đông Hạ mới nhận và Lục Hà chậm.
Thẩm Nhất Hàng và Từ Mộc đến tận cổng .
Cô nghiêng đầu đàn ông bên cạnh.
Anh yên lặng.
Đêm tối mê hoặc, bóng cây lay động.
Đường nét gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ thể thấy rõ phần nghiêng sắc nét.
Tim cô bất chợt đập mạnh một nhịp.
Đông Hạ vội vàng dời mắt, ánh chợt hai cái bóng mặt đất thu hút — do góc chiếu của ánh đèn, trông giống như hai đang ôm lấy .
Cô còn đang hồn, thì bên tai chợt vang lên giọng trầm thấp của đàn ông.
Anh hỏi: “Ngon ?”
Đông Hạ sững , lập tức hiểu là đang hỏi bữa cơm tối nay.
Cô mỉm : “Ngon.” Rồi bổ sung một câu: “Có chút thần kỳ.”
Lục Hà dừng bước, nhai hai chữ đó: “Thần kỳ?”
Đông Hạ gật đầu, khóe môi mang theo ý , ngữ điệu thong dong: “Trước đây luôn nghĩ chẳng dính dáng gì đến bếp núc, chỉ đầu tư với con .”
Người đàn ông khẽ bật : “Giờ thì ?”
Giờ thì …
Đông Hạ trầm mặc vài giây.
Cô nghĩ : “Giờ thì… cũng tệ.”
Câu thật khá mơ hồ.
Lục Hà ánh mắt sâu thẳm, hỏi tiếp nữa, bởi vì đến cổng lớn.
Anh dừng , liếc phụ nữ bên cạnh, giọng trầm ấm: “Về .”
Đông Hạ gật đầu, tạm biệt, sang vẫy tay với Thẩm Nhất Hàng và Từ Mộc, đó xoay rời .
Ánh mắt Lục Hà dõi theo bóng lưng cô khuất dần trong màn đêm, mới rời .
Trên đường về, Từ Mộc rốt cuộc kìm , hỏi: “Cậu với bác sĩ Hứa…” Anh nghĩ , thấy hỏi , sửa lời: “Cậu thấy bác sĩ Hứa thế nào?”
“…”
Người đang lái xe là Thẩm Nhất Hàng liếc mắt lườm một cái rõ to.
Cậu thật sự bình luận gì về câu hỏi đó nữa.
Khó trách theo đuổi một phụ nữ bao lâu vẫn thành.
IQ thì rõ ràng là đủ, EQ thì… quá thấp.
là đáng lo thật.
Trong xe yên tĩnh một lúc, giọng đàn ông đột ngột vang lên.
“Rất .”
Anh .
Từ Mộc sững hai giây, phản ứng , chút khó hiểu.
“Rất ” là ý gì chứ?
Thẩm Nhất Hàng liếc gương chiếu hậu, ánh mắt dừng Lục Hà.
Cậu như lơ đãng : “Nghe Hình Tinh , bác sĩ Hứa hình như từng yêu ai.”
Nghe , Từ Mộc theo phản xạ buột miệng: “Chắc là bóng ma tâm lý gì đó, cô …”
Lời còn dứt thì nghẹn .
Anh liếc sang đàn ông bên cạnh, ngượng ngùng im miệng.
Một lúc , Thẩm Nhất Hàng trầm ngâm: “Cảnh giác của bác sĩ Hứa cao.”
Cậu đột nhiên nhớ cảnh trong hôn lễ nhà họ Tiêu, khi Kiều Niệm lay động sự theo đuổi mạnh mẽ của Tống Lâm Viên.
Còn cả những lời cô với Tống Lâm Viên đêm đó.
là vượt ngoài dự đoán.
Băng ghế , Lục Hà lặng lẽ lắng cuộc đối thoại, từ đầu đến cuối lên tiếng.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vùn vụt lướt qua, cảnh vật chớp nhoáng.
Người đàn ông dựa lưng ghế, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn, thần sắc lặng lẽ, rõ buồn vui.
Anh chợt nhớ cảnh chạng vạng, phụ nữ trong bếp nhặt rau, ánh đèn phủ lên cô, yên bình dịu dàng.
Sau đó nhớ tới khi nãy, lúc cô trả lời câu hỏi của , ánh mắt trong trẻo mà cảnh giác, cẩn trọng đề phòng.
Cô đối với , cũng sự đề phòng — mà còn hề ít.
Nghĩ tới đây, khóe môi đàn ông bất giác nhếch lên, nở một nụ mơ hồ.
Trong xe yên lặng một lúc lâu, chẳng Thẩm Nhất Hàng nghĩ đến điều gì, bỗng một câu:
“À đúng , vụ nhà họ Tiêu ầm ĩ ghê, liên lụy đến bác sĩ Hứa nữa.”
Dù thì cô cũng xuất hiện ở hôn lễ.
Hơn nữa, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ để yên chuyện .