Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 54: Chúng ta rồi sẽ ở bên nhau.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 11:37:40
Lượt xem: 251
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỹ, Chicago.
Sau khi kết thúc cuộc họp về dự án đầu tư, Lục Hà bảo trợ lý lái xe đưa thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.
Từ khi xuống máy bay hôm tới giờ, hơn hai mươi tư tiếng chợp mắt. Với của đây, chuyện chỉ như cơm bữa, chẳng hề hấn gì. cơ thể vốn đang khỏe, di chuyển liên tục, tinh thần căng thẳng suốt thời gian dài khiến sức chịu đựng của vượt quá giới hạn.
Vừa về đến phòng, Lục Hà uống hai viên thuốc hạ sốt và kháng viêm lập tức ngã xuống giường.
Rèm cửa dày kéo kín mít, ngăn cách ánh sáng và ồn ào ngoài .
Không gian trong phòng tối mờ, yên ắng.
Chỉ ngủ hai tiếng, Lục Hà tỉnh.
Vừa tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn vương chút mơ màng.
Anh im giường thêm một lát, một cánh tay đặt lên mắt. Chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm, cổ áo tháo hai nút, để lộ xương quai xanh gợi cảm và sắc nét.
Ánh sáng lờ mờ chiếu , khiến bóng dáng đàn ông như thật, nửa hư nửa thực.
Một lúc , dậy, bước xuống giường, mở vali bạc lấy quần áo sạch phòng tắm.
Trong buồng tắm kính mờ, hình đàn ông cao lớn, mạnh mẽ. Dòng nước từ vòi hoa sen chảy xuống theo sống mũi cao thẳng, môi mỏng, lưng rộng và cơ bụng rắn chắc, chảy xuống , ướt sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Anh cúi đầu, mặc cho nước từ vòi dội thẳng lên . Hai tay chống lên tường, bắp tay siết chặt, cơ bắp nổi rõ.
Gương lớn phủ đầy nước, chỉ lờ mờ hiện lên một vết sẹo dữ tợn kéo dài thắt lưng.
Một lúc , bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng báo tin nhắn điện thoại.
Lục Hà tắt vòi sen, nhanh nhẹn mặc áo choàng tắm, tiện tay lấy khăn bông quấn lên đầu bước ngoài.
Anh mang dép bông trắng, vòng qua cuối giường, nhặt điện thoại đặt tủ đầu giường, lau mái tóc ướt rũ xuống trán mở tin nhắn.
Người gửi là một dãy lạ.
Tin nhắn chỉ một tấm ảnh mờ.
Góc chụp rõ ràng, nhưng vẫn thể nhận : trong ảnh chính là Hứa Đông Hạ và Chung Thuật.
Lục Hà rõ bức ảnh, tay đang lau tóc rõ ràng khựng . Ánh mắt tối , sâu thẳm và lạnh lùng.
Môi mỏng mím thành một đường thẳng vô cảm. Mái tóc ướt rối bời dính trán, cả toát vẻ uể oải nhưng đầy nguy hiểm, khác với hình ảnh ôn hoà, nho nhã thường ngày.
Anh bức ảnh thêm vài giây, đột nhiên dậy, tiện tay ném khăn xuống giường.
Anh bước đến cửa sổ sát đất, kéo mạnh tấm rèm dày sang một bên. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua tầng mây và lớp kính trong suốt, tràn căn phòng vốn còn tối âm u, khiến cả gian sáng bừng lên.
Từ góc độ xuống, những toà nhà chọc trời san sát , cả thành phố náo nhiệt và huyên náo ngừng.
Người đàn ông yên lặng một lúc, cúi đầu bấm gọi một dãy .
Chuông đổ lâu mới bắt máy.
Đầu dây bên là giọng một phụ nữ, ngập ngừng bối rối:
“…Alo? Xin chào?”
Ánh mắt Lục Hà sâu lắng, trầm mặc giây lát ngắn gọn:
“Là , Lục Hà.”
Hai chữ “Lục Hà” dường như khiến bên hoảng hốt.
Cô khựng vài giây, giọng pha lẫn kinh ngạc:
“Lục… Lục ? Là… là ? Anh gọi chuyện gì ?”
Phòng khách sạn yên tĩnh, bóng phản chiếu mờ nhạt lên lớp kính trong suốt. Cả ánh nắng, như dát lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, rực rỡ nhưng lạnh lẽo.
Anh ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp khàn khàn, chẳng thể đoán tâm trạng:
“ chỉ gọi để nhắc cô… bớt mấy chuyện như thế .”
Đầu dây bên im bặt.
Người phụ nữ vẻ lúng túng và khó hiểu:
“Lục … hiểu đang gì…”
Giọng cô vẻ vô tội.
Người đàn ông im lặng vài giây, khẽ bật , chất giọng trầm đục vang lên:
“Không hiểu thì cứ .”
Anh ngừng , chậm rãi, lạnh nhạt mà nhẹ nhàng :
“Đây là cuối. Nếu còn , nếu để phát hiện các còn dám động đến cô …”
“Thì bảo trai cô… món nợ cũ lẫn mới, sẽ tính cả thể.”
Câu cuối cùng, vô cùng thản nhiên, như một cơn gió thoảng qua hành lang dài, lạnh buốt tận tim gan, chẳng dễ gì quên .
Không rõ phụ nữ doạ sợ thật , nhưng giọng bắt đầu run rẩy:
“Lục … lẽ hiểu lầm , thật sự gì…”
Những lời còn kịp , đàn ông nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang cô: “Chuyện tung tin đồn thất thiệt diễn đàn bệnh viện, tha cho cô một . Đó là vì nể mặt cha cô, Chu Mai, đừng tưởng thật sự dám động đến cô.”
Anh còn kiên nhẫn dây dưa với cô nữa, liền thẳng chuyện.
Ở một căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, Chu Mai ngoài ban công, xuống cảnh vật phía , thèm giả vờ nữa, khẽ nhạt: “Lục phát hiện từ khi nào ?”
Có nhiều quen cô.
phận thật sự của cô thì cực kỳ hiếm hoi.
Cô bất ngờ — rốt cuộc đàn ông cảnh giác và nghi ngờ cô từ lúc nào?
Tuy nhiên, Lục Hà trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: “Chu Mai, nhớ kỹ lời .”
Anh chuẩn cúp máy, nhưng giọng của Chu Mai nhanh chóng vang lên trong điện thoại, rõ ràng và dứt khoát: “Hứa Đông Hạ và Chung Thuật ở bên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-54-chung-ta-roi-se-o-ben-nhau.html.]
Lời dứt, hình cao lớn của đàn ông khựng rõ rệt.
Ánh mắt tối vài phần.
Cuộc gọi rơi im lặng, Chu Mai đạt hiệu quả mà mong , từ tốn : “Lục , mà bảo vệ, giờ trở thành phụ nữ của khác. Anh những chuyện , còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Lời cô mang theo sự chế nhạo rõ ràng.
Chỉ là Chu Mai thấy vẻ mặt của đàn ông lúc – bình thản đến lạ thường.
Một lúc , giọng lạnh nhạt, bình tĩnh của đàn ông mới vang lên trong điện thoại: “Có ý nghĩa , mới tính, cô quan tâm nhiều .”
Không giấu cảm xúc quá giỏi , mà câu đó chút tức giận nào.
Chu Mai sững , khựng vài giây.
Sau khi phản ứng kịp, cô nhíu mày: “Lục Hà, chẳng lẽ… thật sự thích cô ?”
Người đàn ông im lặng đáp.
Ánh mắt Chu Mai lóe lên, lúc mới dần hiểu điều gì.
Cô nhịn , khẽ bật : “À… lẽ nên nhận từ sớm. Anh bảo vệ cô như , chắc chắn là thích cô . Nếu với tính cách của , thể nhiều chuyện như thế chứ?”
Người phụ nữ khom lưng dựa lan can, tay chống cằm, chậm rãi: “Ban đầu còn tưởng giúp cô là vì cô từng cứu , ngờ trong đó còn cả tình cảm nữa.”
Sau khi Lục Hà lặng lẽ cô xong, môi mỏng khẽ động: “Cô hiểu lắm ?”
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng nụ mặt Chu Mai dần đông cứng .
Tay cô đang đặt lan can vô thức siết chặt, môi đỏ khẽ giật, giọng đầy mỉa mai: “ là hiểu , càng hiểu tại thích một như Hứa Đông Hạ. Cô mang tiếng ở Đồng Thành, bất kể là phận nhân phẩm đều khiến khinh thường. Anh ở bên cô , cô chỉ càng khiến vạ lây.”
“Cô từng ở cạnh cô mấy tháng , nhân phẩm của cô thế nào, cô chẳng lẽ còn rõ?”
Gần như dứt lời, giọng của đàn ông liền từ điện thoại truyền đến, chậm rãi mà rõ ràng.
Chu Mai run lên.
Hiếm khi cô nên lời, chẳng phản bác thế nào.
Anh sai — từ khi thực tập ở bệnh viện, cô cùng Hứa Đông Hạ tiếp xúc suốt ba tháng.
Ba tháng, đủ để rõ phẩm hạnh một .
Chính cô cũng rõ, lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, Hứa Đông Hạ hề tệ như , thậm chí… còn khiến cô bằng con mắt khác.
Nếu vì phận, lẽ họ thật sự thể trở thành bạn.
Chu Mai lấy bình tĩnh, nét mặt khôi phục như thường, im lặng vài giây với giọng chắc nịch: “ rõ ràng, cũng rõ — hai thể nào đến với .”
Cô gõ nhẹ lên lan can, chậm rãi: “Cho dù một ngày hai thật sự ở bên , e rằng cũng vì yêu mà là vì lợi ích.”
Giữa hai họ, quá nhiều thứ ngăn cách.
Dù là phận, môi trường sống, là do con tác động, đều khiến con đường trở nên vô cùng gian nan.
Anh là Lục Hà, thiếu gia của nhà họ Lục, thừa kế duy nhất.
Trên vai mang gánh nặng hơn bất cứ ai.
Từ “tùy hứng” vốn thể tồn tại .
Những đạo lý , cô hiểu — thì Lục Hà cũng chắc chắn hiểu.
Anh im lặng một lúc, mím môi, bình tĩnh : “Xem , cô vẫn hiểu cô đủ.”
Chu Mai khựng , còn kịp hiểu câu đó nghĩa là gì thì…
Trong tai vang lên giọng của đàn ông, bình tĩnh và vững vàng: “Dù cuối cùng là vì lợi ích , chúng nhất định sẽ ở bên . Chỉ là sớm muộn mà thôi.”
Anh cũng kiên định như .
Đồng tử của Chu Mai co , ảo giác , cô luôn cảm thấy Lục Hà… giống nữa.
Không giống với cô từng , từng hiểu, từng tiếp xúc.
chẳng thể rõ là khác ở chỗ nào.
Cô mím môi, nhắc : “Lục Hà, hiện tại cô chọn Chung Thuật.”
“Cô cũng , là ‘hiện tại’.”
—
Đồng Thành, đêm khuya.
Đông Hạ và Hình Tinh ăn xong ở quán lề đường, đang dạo bộ về nhà thì từ xa xa, Hình Tinh thấy một bóng khu chung cư.
Cậu bước thêm vài bước, rõ đang bóng cây.
Hình Tinh sững , khẽ chạm Đông Hạ đang cúi đầu xem điện thoại bên cạnh: “Đông Hạ, hình như là bác trai.”
Ngón tay Đông Hạ khẽ run, lập tức ngẩng đầu về phía .
Dù ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo, nhưng cô vẫn lập tức nhận bóng .
Không sai, chính là Hứa Triệu Thừa.
Như sét đánh ngang tai, cả cô cứng đờ tại chỗ, m.á.u huyết như chảy ngược, dồn thẳng lên đầu.
Viền mắt cô đỏ bừng, run rẩy bước tới phía .
Cô từng bước, từng bước về phía đàn ông mà cô tìm kiếm suốt bao năm qua.
Càng đến gần, càng thấy rõ hơn—
Gương mặt phong sương, từng trải của đàn ông .