Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 55: Bác sĩ Chung, tôi tên là Chu Mai.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 14:33:09
Lượt xem: 265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm đó, khi Hứa Triệu Thừa và Quách Uyển Như ly hôn, ông như bốc khỏi thế gian, biến mất khỏi Đồng Thành.
Đông Hạ nhiều cố gắng liên lạc với ông, nhưng đều bặt vô âm tín.
Bao năm qua, cô từng từ bỏ việc tìm kiếm ông. Hễ thời gian, cô về căn nhà cũ nơi họ từng sống, ôm lấy chút hy vọng mong manh.
Chính vì hy vọng nên cô mới luôn thất vọng về hết đến khác.
Ánh trăng mờ ảo như một lớp sa mỏng dịu dàng phủ lên thành phố rực rỡ ánh đèn.
Đông Hạ chậm rãi dừng bước, cuối cùng cũng rõ gương mặt của Hứa Triệu Thừa.
Ông hình như đổi, mà cũng như từng đổi.
Làn da sạm đen, hốc mắt trũng sâu, vẫn quen mặc áo thun và quần dài rộng thùng thình cũ kỹ, lưng còng, cả gầy hơn nhiều.
Hốc mắt Đông Hạ nóng rát, cô lặng lẽ ông.
Trong ánh sáng mờ nhạt và tầm m.ô.n.g lung, cô rõ ràng thấy một tầng nước mỏng trong đáy mắt đàn ông .
Người mà cô tìm kiếm suốt bao năm nay, nay đang mặt cô, mà trong lòng nghẹn ứ, như xương mắc nơi cổ họng, chẳng nên gì.
Cô mím môi, bàn tay buông thõng bên siết chặt thành nắm đấm.
Hứa Triệu Thừa cô con gái đang cách vài bước chân, gương mặt phong sương lộ chút hổ thẹn, trái tim như thắt vì đau đớn.
Khác chăng là những năm rời xa , ông vẫn luôn âm thầm dõi theo cuộc sống của cô.
Biết cô học giỏi, tuyển thẳng nước ngoài.
Biết cô kiên cường, trở thành bác sĩ ngoại khoa tiếng trong giới y học.
Biết cô mời về nước việc tại bệnh viện quân khu từ một tháng .
Và ông cũng luôn , cô đang tìm ông.
Bầu trời đêm đen đặc, gió lạnh thổi qua, bầu khí tĩnh lặng đến lạ lùng.
Hình Tinh thấy cảnh tượng thì gì, lặng lẽ rời , nhường gian cho hai họ, chạy lên lầu .
Một lúc , Đông Hạ từ từ bước thêm một bước, môi mím chặt, giọng khàn đặc:
“Ba… ba trở về từ bao giờ?”
Rõ ràng trong chảy cùng một dòng m.á.u ruột thịt, mà lời xa lạ đến mức ngay cả ngoài còn mật hơn.
Hứa Triệu Thừa khựng hai giây, khàn giọng đáp:
“Ba vẫn luôn ở thành phố , từng rời .”
Nghe đến đây, Đông Hạ cảm giác như dùng gậy giáng thẳng đầu , đầu óc choáng váng, tai ù ong ong.
Cô há miệng, khẽ hỏi:
“Nếu ba rời , tại đến tìm con?”
Tại ?
Người đàn ông lời nào.
Sắc mặt ông , mắt quầng thâm, rõ ràng là hậu quả của việc mất ngủ lâu ngày.
Đông Hạ cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn cố kìm nén, giọng điệu hề mềm , ngắt một nhịp khẽ hỏi tiếp:
“Ba rõ con đang tìm ba, còn trốn tránh con?”
Trong mắt cô vụt qua một tia u tối.
Hứa Triệu Thừa im lặng hồi lâu, khẽ thở dài:
“Ba trở thành gánh nặng cho con.”
Khi , trong cảnh đó, nếu ông ở , đối với Đông Hạ mà , ông chỉ là một cái gánh nặng.
Quách Uyển Như sai.
Ông cả đời sống tầm thường, chí lớn, chẳng thể nên chuyện gì.
May mắn là năm xưa ông cố giữ Đông Hạ bên cạnh, nếu cô chẳng cuộc sống và sự nghiệp như hiện tại, thậm chí sẽ oán hận ông.
tất cả những suy nghĩ … chỉ là ông tự cho là đúng.
Ông hiểu, cũng từng thật sự hiểu rõ con gái .
Quách Uyển Như bên cạnh Phó Hạ Viễn.
Còn ông, chỉ còn cô là duy nhất.
Cô học hành chăm chỉ, việc quên , chỉ để trở thành gánh nặng cho ông.
Cô mang đến cho ông một cuộc sống hơn, vì việc cô đều cố gắng gấp đôi khác.
Thế mà ông vẫn lạnh lùng bỏ rơi cô.
Thoát khỏi dòng ký ức cũ, vành mắt Đông Hạ đỏ lên, cô đàn ông mặt, khẽ hỏi:
“Nếu ba sợ gánh nặng cho con, tại giờ đến tìm con?”
Hứa Triệu Thừa cụp mắt, ánh đèn đường, bóng ông in xuống đất thật cô đơn và mỏng manh.
Giọng ông khẽ khàng như tự với chính :
“Hạ Hạ, thật sự là ba hết đường . Bệnh của An An thể trì hoãn thêm nữa, cho nên ba…”
Đông Hạ nhíu mày, bắt một từ khóa quan trọng:
“An An là ai?”
Hứa Triệu Thừa hình như khựng , ánh mắt phức tạp Đông Hạ, ngập ngừng một lúc đáp:
“An An là con của ba.”
Vừa dứt lời, trong đầu như một quả b.o.m hẹn giờ, “ầm” một tiếng nổ tung.
Toàn m.á.u huyết dường như đông cứng .
Hứa Đông Hạ cảm thấy tay chân lạnh toát, tim như tê dại.
Cô kìm , khẽ bật .
Thì là , thì nguyên nhân bao năm nay lẩn tránh cô… là chuyện ?
Quách Uyển Như là như , Hứa Triệu Thừa cũng là như .
Bọn họ đều gia đình của riêng , mà đối với họ, cô chỉ là một dư thừa.
Cho nên mới tránh mặt cô, vì sợ lỡ dở cô,
Mà là sợ cô quấy nhiễu cuộc sống của họ, đúng ?
Hứa Triệu Thừa thấy cô im lặng mãi lên tiếng, sắc mặt chút bối rối: “Hạ Hạ, An An nó bệnh , con thể…”
Câu còn hết, phụ nữ mặt lạnh nhạt cắt ngang: “Đồng Thành bao bệnh viện, bao bác sĩ, tại nhất định đến tìm ?”
Cô đại khái đoán lý do ông đến tìm .
Hứa Triệu Thừa khựng .
Hứa Đông Hạ mấp máy môi, lạnh nhạt mà bình tĩnh : “Ông quyết tâm cả đời gặp nữa, thì lẽ cũng nên xuất hiện.”
Nói xong, cô xoay định rời .
Hứa Triệu Thừa hoảng hốt gọi cô , giọng nghẹn ngào, mang theo vẻ bất lực: “Hạ Hạ, An An nó suy tim cấp tính… bác sĩ chỉ ghép tim mới thể sống . Trong nhà tiền, bác sĩ ở thị trấn cũng loại đại phẫu thế , nó mới ba tuổi thôi, con nể tình xưa, giúp ba một …”
Cô khựng , rõ ràng run lên.
Khóe mắt ướt nhòe, bàn tay buông thõng bên siết .
Nội tâm khô cằn phức tạp.
Thật cô sớm nên buông bỏ , ai sai cả, chỉ cô là mãi vương vấn.
Lặng im một lúc lâu, cuối cùng cô mới chậm rãi : “Ngày mai đưa đến bệnh viện .”
Hứa Triệu Thừa sững sờ, mãi mới kịp phản ứng, suýt chút nữa mừng đến rơi nước mắt.
Ông nghẹn giọng : “Cảm ơn con, Hạ Hạ, thật sự cảm ơn con…”
Hứa Đông Hạ siết chặt mười đầu ngón tay, thêm lời nào, thẳng lưng bước khu chung cư.
Đi bao xa cũng nhớ rõ, khi dừng đầu , phía trống .
Chỉ còn những hàng cây lờ mờ và cơn gió chiều hiu quạnh.
Nhiều năm qua, vẫn luôn là như thế.
—
Ngày hôm , tại bệnh viện.
Hứa Đông Hạ cuối giường, liếc bé đang giường bệnh.
Cơ thể nhỏ xíu gắn đầy thiết theo dõi, lúc đang mở to đôi mắt tròn xoe như quả nho cô. Ngũ quan còn phát triển hết, nhưng nhất định sẽ là một bé trai dễ mến.
Cậu bé nũng nịu gọi một tiếng: “Chị ơi.”
Tim như một chiếc lông vũ lướt nhẹ, mềm nhũn mấy phần.
Hứa Đông Hạ thản nhiên “ừ” một tiếng, tránh ánh mắt bé, sang Hứa Triệu Thừa và của An An — Lý Diên.
Cô bình tĩnh : “Trước khi tìm trái tim phù hợp, tạm thời dùng thuốc điều trị, trong quá trình điều trị thể phát sinh biến chứng, hai chuẩn tâm lý.”
Hứa Triệu Thừa gật đầu như hiểu như , sắc mặt mỏi mệt, do dự hỏi: “Phẫu thuật… rủi ro lớn ?”
Hứa Đông Hạ ngừng giây lát, thành thật đáp: “Đã là phẫu thuật thì luôn rủi ro, huống hồ đây loại phẫu thuật khâu vá thông thường. thể đảm bảo chắc chắn việc sẽ suôn sẻ.”
Lúc , Lý Diên — từ nãy vẫn im lặng cạnh — cuối cùng cũng mở miệng: “Chi phí điều trị và phẫu thuật cộng bao nhiêu?”
Nghe , sắc mặt Hứa Triệu Thừa khó coi.
Ông liếc Lý Diên, chẳng thèm để ý đến ông, chỉ chăm chăm Hứa Đông Hạ.
Cảnh tượng qua mắt cô, nhưng cô chẳng biểu lộ gì, chỉ mím môi: “Yên tâm, viện phí ứng cho hai .”
Mắt Lý Diên sáng lên, hiện rõ vẻ mừng rỡ: “Thật ? Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Hứa Đông Hạ gì, khi trao đổi vài câu liên quan đến bệnh tình, liền rời khỏi phòng bệnh.
Không lâu , Hứa Triệu Thừa đuổi theo.
Ông trầm mặt, nghiêm túc : “Hạ Hạ, viện phí ba sẽ cố gắng gom góp trả con sớm.”
Hứa Đông Hạ trầm mặc một lúc, nhớ gương mặt Lý Diên trong phòng bệnh, chợt hỏi: “Những năm qua, ông và bà sống hạnh phúc ?”
Lời dứt, gương mặt phong sương của đàn ông rõ ràng cứng .
Một lát , ông khàn giọng : “bà đối xử với con , ngoài việc phù phiếm, thích sĩ diện, thì quả thật là một tận tụy.”
Ông đang cố tình né tránh câu hỏi của cô.
Hứa Đông Hạ mỉm .
Nghĩ đến bộ quần áo và trang sức Lý Diên lúc nãy — vài món là hàng hiệu, hề rẻ.
Lại đến bộ dạng Hứa Triệu Thừa, quần áo cũ kỹ.
Cô khẽ cong môi: “Tiền cần trả, ông giữ mà mua thuốc bổ cho con trai .”
Hứa Triệu Thừa còn định gì đó, nhưng Hứa Đông Hạ cho ông cơ hội, xoay rời khỏi hành lang.
Ông bóng lưng cô, cổ họng nghẹn , nhất thời thốt nên lời.
Khi về phòng bệnh, Lý Diên lập tức bước đến kéo ông trách móc: “Sao đây cho em con gái riêng của giàu như ?”
Hứa Triệu Thừa dáng vẻ mưu tính của bà , nhíu mày: “Cô định gì?”
Lý Diên thấy ngữ khí ông vui, liền khẩy: “ chỉ hỏi một câu thôi, tưởng định gì hả?”
Hứa Triệu Thừa ánh mắt trầm xuống, lạnh nhạt cảnh cáo: “ hiểu rõ cô là loại thế nào. Hạ Hạ chịu mổ cho An An, còn giúp trả viện phí, là ân nghĩa . Cô đừng rắp tâm tính toán gì với con bé nữa.”
“Tiền đó vốn dĩ cô nên đưa cho . Bao nhiêu năm nay hỏi han gì, giờ coi như tròn chữ hiếu, chẳng nên ?”
“Đủ ! Cô chẳng gì cả, đừng tự cho đúng!”
Hứa Triệu Thừa hai ngày nay dồn ép tâm lý, tối qua khi gặp Hứa Đông Hạ thì cả đêm ngủ, tâm trạng phiền não mỏi mệt, giọng điệu khỏi trở nên nặng nề.
Lý Diên thật sự cơn giận vô cớ của ông mắng đến ngơ ngác. Bà đầu An An đang giường bệnh, tức giận:
“ gì sai chứ? Ông hét lớn như gì? Không sẽ dọa đến con ?”
Nghe thấy hai chữ “đứa con”.
Hứa Triệu Thừa như chợt bừng tỉnh, giọng điệu cũng dịu đôi chút:
“ rõ , đừng để phát hiện cô giở trò lưng, nếu thì cái nhà thật sự tan vỡ đấy.”
Nghe xong, mắt Lý Diên trợn to, tim bỗng chốc hẫng một nhịp.
Bà dường như thể tin nổi đàn ông thể những lời tàn nhẫn đến thế.
Muốn phát tác, nhưng nghĩ đến tâm trạng của ông và cảnh hiện tại, bà đành cắn răng nhẫn nhịn.
——
Ở một bên khác, Triệu Văn Tư hôm nay chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh VIP bình thường.
Trong suốt thời gian viện, cô vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc tỉnh — chuyện với ai, ăn uống ít.
Trong thời gian đó, Tiêu Phàm đến thăm một , kể hết bộ sự thật cho cô.
Ban đầu, Triệu Văn Tư chịu tin, cho rằng chỉ bịa chuyện để rời bỏ . Sau đó gặng hỏi cha mới , thứ đều là sự thật.
Từ lúc , cô trở nên như hiện giờ—lặng lẽ, loạn, mỗi ngày đều đăm đăm cửa sổ, chẳng đang nghĩ gì.
Thỉnh thoảng Hứa Đông Hạ kiểm tra phòng bệnh, Triệu Văn Tư thấy cô, nhưng cũng chỉ im lặng gì.
Ngay cả Triệu Văn Đồng cũng , lẽ cảm thấy còn gì đáng để nữa, nên mấy gặp cô cũng còn nặng lời.
—
Ngày hôm khác gì thường ngày, Hứa Đông Hạ cầm bảng theo dõi bệnh tình bước phòng, thấy phụ nữ giường bệnh—sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn.
Cô tới đầu giường, còn kịp mở miệng, thì hiếm hoi , Triệu Văn Tư gọi cô một tiếng:
“Bác sĩ Hứa.”
Hứa Đông Hạ sững .
Triệu Văn Đồng đang canh bên giường cũng thấy, cô lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, chạy đến bên giường, kích động :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-55-bac-si-chung-toi-ten-la-chu-mai.html.]
“Chị! Cuối cùng chị cũng chịu chuyện ! Chị gì cứ với em!”
Triệu Văn Tư chằm chằm Hứa Đông Hạ, đôi môi còn chút huyết sắc khẽ động đậy:
“ gặp Hình Tinh.”
Lời dứt, Hứa Đông Hạ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể quá bất ngờ.
Ngược , phản ứng của Triệu Văn Đồng khá dữ dội, cô cau mày:
“Chị! Chị gặp con tiện nhân đó gì? Loại như cô …”
Câu còn hết, Hứa Đông Hạ liếc cô một cái, khiến cô vô thức im bặt, mang theo vài phần e dè.
Ai bảo Đông Hạ hiện giờ là bác sĩ điều trị chính của chị , nếu thì cô cũng chẳng nể nang gì.
Triệu Văn Tư tưởng cô lo lắng, liền chậm rãi :
“Yên tâm, chỉ vài câu với cô , sẽ gì .”
Vì lâu mở miệng chuyện, nên giọng cô khàn đặc.
Hứa Đông Hạ im lặng một lúc, đó gật đầu:
“ sẽ chuyển lời cho cô .”
Cô kiểm tra xong phòng bệnh rời .
—
Về đến văn phòng, Hứa Đông Hạ xuống tựa lưng ghế, thái dương âm ỉ đau.
Thời gian gần đây xảy quá nhiều chuyện khiến kịp trở tay, đến giờ cô vẫn kịp điều chỉnh tâm trạng.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ —Lục Hà hôm nay sẽ trở .
Không cơn sốt của lui .
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy tưởng của cô.
Cô chậm rãi mở mắt:
“Mời .”
Cánh cửa đẩy từ bên ngoài, Chu Mai ôm một chồng hồ sơ bệnh án bước .
Cô thấy vẻ mệt mỏi giữa đôi mày phụ nữ , khựng , lo lắng hỏi:
“Bác sĩ Hứa, sắc mặt của chị lắm, tối qua ngủ ?”
Hứa Đông Hạ trả lời qua loa:
“Dạo mất ngủ thôi.”
Nói đến mất ngủ, cô nhớ đến vẻ mặt mệt mỏi của Hứa Triệu Thừa hôm qua, liền nghĩ đến việc khi tan sẽ kê cho ông chút thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
Chu Mai sắp xếp xong bệnh án, thuận miệng hỏi:
“Bác sĩ Hứa, đứa bé chị đích đưa hôm nay là ai ?”
Hứa Đông Hạ điềm tĩnh đáp:
“Con của .”
Chu Mai lập tức như bừng tỉnh:
“À thì ! Thảo nào hôm nay thấy chị căng thẳng như thế.”
Người vô tâm, hữu ý.
Hứa Đông Hạ khựng vài giây, ánh mắt thoáng nét phức tạp.
—
Chiều tối, Hứa Đông Hạ tan ca, đến bãi đậu xe tầng hầm của bệnh viện thì nhận một cuộc gọi.
Số điện thoại hiển thị màn hình quen thuộc.
Cô một lát, mới nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi kết nối, nhưng đầu dây bên lên tiếng, chỉ thấy tiếng thở đều đều.
Hứa Đông Hạ cũng vội, lặng lẽ mở cửa xe chui trong.
Không gian trong xe chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, cô nắm lấy điện thoại, vẻ mặt rõ lắm.
Một lúc , trong điện thoại vang lên giọng khàn khàn của đàn ông:
“Bác sĩ Hứa.”
Hơi thở của Hứa Đông Hạ khựng , cô nhíu mày, mím môi:
“ bảo uống thuốc hạ sốt, thấy ?”
Người đàn ông thở hổn hển, giọng mũi nặng, khàn đặc :
“Đã uống , hình như tác dụng.”
Hứa Đông Hạ suýt tức đến hộc m.á.u vì giọng điệu vô tội của .
Tự nhận vốn giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng hễ gặp Lục Hà thì lý trí đều như vô hiệu.
Người đàn ông luôn dễ dàng khơi dậy cảm xúc nơi cô.
Cô hít sâu một :
“Không hiệu quả thì đến bệnh viện tìm bác sĩ. Chuyện thường thức thế cũng cần dạy ?”
Anh ho vài tiếng khẽ:
“Thì đang tìm đây còn gì?”
Hứa Đông Hạ ẩn ý trong câu , cơ thể khẽ cứng , lạnh nhạt đáp:
“ tan ca .”
Anh ho mấy tiếng, :
“Vậy thì mai tìm em.”
“…”
Nghĩa là định cứ để bản trong tình trạng đến ngày mai?
Hứa Đông Hạ rõ cố tình, cũng rõ ràng là cố ý như , mà cô vẫn thể ngơ.
Bàn tay cô siết chặt lấy vô-lăng.
Không khí trong xe dường như loãng , khiến cô cảm thấy khó thở.
Trong điện thoại lặng một lúc.
Cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp.
Hứa Đông Hạ thở dài khe khẽ, hỏi :
“Anh đang ở ?”
Người đàn ông báo địa chỉ cho cô, đó còn bổ sung thêm một câu:
“ xuống máy bay lâu, vẫn ăn gì.”
Cúp máy, Hứa Đông Hạ gục đầu lên vô-lăng, chút phiền muộn.
Chưa đầy vài phút , điện thoại vang lên.
Cô cúi đầu màn hình, ấn nút :
“Chung Thuật?”
Giọng dịu dàng của Chung Thuật vang lên:
“Tan ca ? Mình cùng ăn tối nhé?”
Hứa Đông Hạ ngập ngừng một lúc, vì giấu giếm nên cho chuyện Lục Hà đang bệnh.
Nghe xong, Chung Thuật chỉ im lặng vài giây, giọng vẫn dịu dàng và ấm áp như thường:
“Không , em cứ . Nếu chuyện gì, nhớ gọi cho .”
Hứa Đông Hạ mím môi:
“Xin .”
Chung Thuật ngập ngừng nhẹ:
“Đông Hạ, em gì sai, tại xin ?”
Anh càng dịu dàng như thế, cô càng cảm thấy vô cớ.
Hứa Đông Hạ đè nén cảm giác khó chịu đang trào dâng trong lòng, bình tĩnh trở , khẽ :
“Ngày mai em mời ăn cơm nhé.”
“Được thôi.”
Hai trò chuyện thêm vài câu cúp máy.
Bên đường, đối diện bệnh viện, Chung Thuật cầm điện thoại trong tay, gương mặt tuấn tú, nụ nơi khóe môi dần tan biến.
Anh đang định rời thì bỗng gọi từ phía .
Anh khựng , đầu.
Một phụ nữ gương mặt thanh tú, trong sáng bước tới mặt .
Đôi môi đỏ khẽ nở nụ , cô từ xuống , nhướng mày:
“Anh là bác sĩ Chung Thuật đúng ?”
Chung Thuật cau mày, lục lọi ký ức trong đầu nhưng nhớ là ai, liền nhẹ giọng đáp:
“Xin chào, là Chung Thuật. Xin hỏi cô là…”
Người phụ nữ khẽ cong môi:
“Bác sĩ Chung, tên là Chu Mai, là bạn của bác sĩ Hứa.”
—
Chừng nửa tiếng , Hứa Đông Hạ tìm đến căn hộ riêng của Lục Hà.
Cô ấn chuông cửa, chờ một lúc, cánh cửa mới mở từ bên trong.
Khuôn mặt trắng bệch, tuấn tú của đàn ông hiện rõ trong tầm mắt, khiến Hứa Đông Hạ khựng vài giây.
Cô ngờ nghiêm trọng đến mức .
Lục Hà liếc mắt túi đồ ăn trong tay cô, nghiêng để cô bước .
Bên trong căn hộ bài trí đơn giản, tông màu đen trắng là chủ đạo, nội thất tối giản, chậu cây hoa lá gì, toát lên vẻ lạnh lẽo.
Giống như chủ nhân của nó.
Hứa Đông Hạ thẳng trong, đặt hết đồ ăn lên bàn đầu hỏi đàn ông phía :
“Anh đo nhiệt độ ?”
Lục Hà xuống ghế sofa, nhàn nhạt :
“Chưa.”
Lịch trình hôm nay quá gấp gáp, họp xong liền bay về nước, máy bay cũng chẳng ăn uống gì, bây giờ chỉ sốt mà dày còn đang đau.
Thật Lục Hà cũng suy nghĩ một chút—tại để bản rơi tình trạng .
Dường như đây, từng chật vật đến thế.
nghĩ tới nghĩ lui, lẽ cũng chỉ vì lý do đó… cô mới chịu đến gặp .
Hứa Đông Hạ bộ dạng ốm yếu của , vốn định mỉa mai vài câu, nhưng còn tâm trạng đó nữa.
Cô xổm xuống, mở hộp đồ ăn mang theo, đẩy về phía , hiếm hoi mà nhẹ nhàng:
“Anh ăn chút gì .”
Lục Hà động đũa.
Anh cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm:
“Em và Chung Thuật ở bên ?”
Nghe giọng điệu của , vẻ như sớm chuyện.
Hứa Đông Hạ khẽ ừ một tiếng, giấu diếm, cũng thêm gì.
Cô vốn tưởng sẽ hỏi một câu “Tại ?”, nhưng — chẳng gì, cúi đầu ăn luôn.
Không khí phần trầm lặng.
Hứa Đông Hạ xuống đối diện , lặng lẽ ăn.
Thật chỉ mới hai ngày gặp, nhưng thấy như gầy nhiều.
Cô đang thất thần thì bất giác chạm ánh mắt ngẩng lên.
Hốc mắt sâu, con ngươi đen láy như giếng cạn— ngừng hút lấy ánh của cô.
Hứa Đông Hạ vội dời mắt, hỏi khẽ:
“Em đang thấy xót cho ?”
Cô khựng một chút, phủ nhận:
“Không .”
Khóe môi mỏng của đàn ông như khẽ cong lên, thu ánh mắt, bình thản :
“Vậy là hiểu lầm .”
Giọng nhẹ.
trái tim thắt một cái.
Hứa Đông Hạ liếc , trong ánh mắt phần phức tạp, khuôn mặt vốn điềm tĩnh như chút rạn nứt.
Ăn uống xong, cơn đau dày cũng dịu phần nào.
Lục Hà trông cũng phần tỉnh táo hơn. Anh để mặc cho Hứa Đông Hạ đo nhiệt độ và kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Trong phòng ngủ, ánh sáng lờ mờ.
Anh tựa đầu giường, còn cô bên mép giường, tay cầm ống tiêm, chuẩn tiêm thuốc hạ sốt và kháng viêm cho .
Sắc mặt cô tập trung. Khi đầu kim đ.â.m mạch máu, tay run một chút nhưng hề do dự.
Dạo cô thường xuyên cầm d.a.o mổ, lâu tiêm truyền cho ai.
Khi kim tiêm xuyên , thật trong lòng vẫn chút lo lắng.
Cô thở phào một cái thì chợt thấy giọng trầm thấp của vang lên bên tai:
“Hình như… lệch .”