Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 64: “Em còn thích Lục Hà không?”
Cập nhật lúc: 2025-05-30 10:07:20
Lượt xem: 222
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời dứt, hành lang lập tức chìm một im lặng kỳ lạ.
Lý Diên vốn còn đang lau nước mắt thút thít, nhưng khi những lời Đông Hạ , sắc mặt của bà lập tức đổi.
Bà gượng gạo nhếch môi: “Tiểu Hạ, con…”
Lời còn kịp hết, Đông Hạ nhẹ nhàng ngắt lời:
“Nếu rằng gia đình thực sự đang gặp khó khăn về tài chính, thì những trang sức và quần áo đắt tiền bác, từ mà ?”
Con ngươi của Lý Diên khựng một chút, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.
Bà tránh ánh mắt sắc bén của cô, nhíu mày phản bác:
“Ý con là gì? Chẳng lẽ những thứ là do dì ăn cắp mà chắc?”
Đông Hạ bắt một tia hoảng hốt lướt qua trong mắt bà, môi đỏ nhẹ nhàng mím :
“ quan tâm chuyện đó, chỉ rõ—chuyện của nhà các liên quan gì đến cả. chỉ đang tròn trách nhiệm của một bác sĩ. Còn về cái gọi là ‘nghĩa vụ’, thì khi ông ruồng bỏ năm xưa, nghĩa vụ đó cũng còn nữa.”
Lý Diên sững , còn định thêm điều gì đó, nhưng cô xoay bỏ . Thái độ vô cùng rõ ràng— chỗ để thương lượng.
Bà tức đến mức sắc mặt trắng bệch xen lẫn đỏ bừng, mất một lúc mới định tâm trạng, định bụng trong xem tình hình con trai.
Không ngờ, lưng bà từ khi nào một phụ nữ đó.
Lý Diên giật , vỗ n.g.ự.c trấn an cau mày khó chịu:
“Cô là ai?”
Người phụ nữ mỉm , nhan sắc rạng rỡ:
“Cháu chào dì, cháu là đồng nghiệp của bác sĩ Hứa, cháu tên là Chu Mai.”
Thấy Lý Diên trông vẻ bực bội, đầu óc tập trung, Chu Mai quan tâm hỏi:
“Cháu thấy dì hình như cãi với bác sĩ Hứa? Có gặp chuyện khó khăn gì ?”
Lý Diên nghi ngờ liếc cô một cái. Có lẽ do Đông Hạ cho bực tức, nên thái độ chuyện cũng chẳng thiện:
“Liên quan gì đến cô?”
Bà vòng qua Chu Mai thẳng về phía phòng bệnh.
Đi vài bước, lưng vang lên giọng mang theo ý nhẹ của Chu Mai:
“Biết cháu thể giúp dì giải quyết.”
Nghe đến đó, Lý Diên như một bàn tay vô hình giữ , bà ngơ ngác đầu, thấy gương mặt của Chu Mai là nụ nhẹ như sương mai—khiến bà như sắp c.h.ế.t đuối mà bất ngờ thấy một khúc gỗ nổi lên giữa biển khơi.
Bà trở , mặt Chu Mai, nghi ngờ cô từ xuống :
“Cô thực sự quen với Tiểu Hạ nhà ?”
Chu Mai mỉm đầy tự tin:
“Nếu dì tin, thể trực tiếp hỏi bác sĩ Hứa.”
“Không cần .”
Lý Diên vội vàng xua tay, thầm nghĩ bụng—nếu để Đông Hạ thì chắc chắn sẽ nhảy ngáng đường.
Bà liếc xung quanh, nhịn hỏi:
“Vừa cô thể giúp giải quyết… là ý gì?”
Bóng tối nhanh chóng bao trùm, sương mù mỏng phủ lấy cả thành phố Đồng Thành, khiến gian thêm phần mơ hồ, u tịch.
Ánh trăng mờ mịt, bầu trời đêm rải đầy những vì lấp lánh, soi chiếu xuống mặt đất, như dệt thành một lớp màn sa dịu dàng.
Hôm nay Đông Hạ trực đêm. Ăn xong bữa tối tại căn tin bệnh viện, cô liền trở về phòng trực để tiếp tục việc.
Lúc đang tập trung cao độ, điện thoại bàn bỗng rung lên.
Ngón tay đang gõ nhanh bàn phím của cô khựng , ánh mắt liếc sang, con ngươi khẽ d.a.o động.
Cô nhận cuộc gọi.
Giọng ôn hòa của Chung Thuật vang lên bên tai:
“Đông Hạ, là .”
Không ảo giác , nhưng giọng hôm nay dường như nặng nề hơn bình thường.
Đông Hạ chậm một nhịp, dựa lưng ghế, khẽ mở môi:
“Em .”
Sau đó là một lặng ngắn trong cuộc trò chuyện.
Ngón tay cô khẽ gõ lên mặt bàn, theo nhịp điệu nào cả. Một lúc , cô mở lời, phá tan sự im lặng khó hiểu :
“Anh ăn cơm ?”
Chỉ là, Chung Thuật trả lời câu hỏi đó, ngược nhẹ nhàng hỏi ngược :
“Đông Hạ, em gì với ?”
Đông Hạ khựng , l.i.ế.m môi điềm đạm :
“Chung Thuật, hỏi gì?”
Cô hỏi gì, nhưng vẫn giao quyền chất vấn cho .
Chung Thuật im lặng hai giây, đó thẳng:
“Mẹ hôm nay đến tìm em, đúng ?”
“Sao ?”
Lúc rời , bà Nguyễn còn dặn cô giữ bí mật. Cô đương nhiên sẽ với Chung Thuật. Hơn nữa, chuyện gặp mặt hôm nay vốn chỉ ít .
Chung Thuật khẽ , giọng phần chua chát:
“Chuyện đó quan trọng ?”
Anh hỏi tiếp, giọng càng trầm:
“Đông Hạ… nếu hôm nay gọi cho em, em định cho ?”
Từ khi quen đến nay, đây là đầu tiên Đông Hạ thấy dùng giọng điệu xa cách như để chuyện với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-64-em-con-thich-luc-ha-khong.html.]
Từ đến nay, luôn là dịu dàng, ngay cả khi liên quan đến chuyện của Lục Hà, cũng luôn thể hiện sự thấu hiểu và rộng lượng hiếm thấy.
bắt đầu từ khi nào, dường như trở nên nhạy cảm hơn, từng lời từng chữ đều như ẩn chứa sự nghi ngờ.
Đông Hạ ngừng vài giây, nhíu mày hỏi:
“Chung Thuật, đang giận ?”
Câu hỏi của cô như một gáo nước lạnh tạt thẳng lý trí đang mất kiểm soát của Chung Thuật, khiến lập tức tỉnh táo . Anh khẽ mím môi, chậm rãi :
“Anh chỉ là đang giận chính mà thôi.”
Anh :
“Đông Hạ, ngay từ đầu lợi dụng chuyện của Lục Hà để giữ em bên . Mỗi ngày đều tự dối rằng, lẽ chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, em sẽ quên , lẽ em sẽ dần dần thích . càng về , càng nhận dục vọng của ngày một lớn hơn, chỉ níu kéo em bằng cái lý do đó, dùng Lục Hà để nhắc nhở em về sự cách biệt giữa hai , khiến em cảm thấy tuyệt vọng mà từ bỏ… Anh giận bản vì rõ em hề hạnh phúc, nhưng vẫn ích kỷ chịu buông tay.”
“Không … của .”
Đông Hạ thở nhẹ một , khóe môi khẽ cong lên như đang tự giễu:
“Chung Thuật, ngay từ đầu, lựa chọn con đường để trốn tránh cảm xúc là em. Anh gì sai cả, ngược , là đưa cành ô liu cho em, kéo em khỏi vũng lầy.”
Chung Thuật yên lặng lắng . Sau một lúc, khẽ , giọng đầy ấm áp:
“Nói , tức là cứu em đúng ?”
Đông Hạ khựng , cũng nở nụ :
“ , cứu em.”
Tiếng nhẹ nhàng của hai vang lên trong điện thoại, luẩn quẩn một hồi rơi xuống tai đối phương, như gió xuân lướt qua mặt hồ, êm dịu và ấm áp.
Ở đầu dây bên , nụ môi Chung Thuật dần dần tan . Anh mím môi, như gom hết sức lực mới thốt một câu:
“Đông Hạ, để em nhé.”
Đông Hạ sững . Cô thấy giọng bất lực và nghẹn ngào của , nơi lồng n.g.ự.c bỗng dưng nghẹn , như một khối bông lớn chặn kín, mềm khó chịu.
Anh thật sự… là một .
Trong đoạn tình cảm ngắn ngủi , giữa họ ai sai cả. lầm duy nhất là họ là mảnh ghép dành cho .
Cô cụp mắt xuống, ngón tay khẽ vuốt ve mép bàn việc, nhẹ giọng :
“Chung Thuật… em thật sự xin .”
Chung Thuật khẽ , bận tâm:
“Em cần xin , Đông Hạ. Anh tính cách của , cũng đoán bà sẽ gì với em. Và cũng em sẽ đưa lựa chọn thế nào. Anh chỉ là… thấy em khó xử.”
Giọng nhẹ, vẫn ôn hòa như khi.
Đông Hạ nắm chặt điện thoại, gì, cuối cùng chỉ thể biến cảm xúc phức tạp trong lòng thành một câu đơn giản:
“Chung Thuật… cảm ơn .”
Chung Thuật nhận rằng, khi trút hết những lời chất chứa trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ là… lẽ quen, trong tim vẫn còn một trống lạ lẫm.
Anh hít một thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm :
“Đông Hạ, em nhớ, từng yêu em.”
Anh :
“Dù tương lai xảy chuyện gì, dù em lựa chọn như thế nào… em chỉ cần , chỉ cần là em, thì sẵn sàng bất cứ điều gì cho em. Không còn là vì tình yêu, mà chỉ đơn giản là vì em… xứng đáng để như .”
Đông Hạ lặng lẽ lắng những lời , khóe mắt bỗng chốc cay xè.
Một lúc , cô cong môi khẽ:
“Chung Thuật, so với việc yêu… lẽ chúng thích hợp bạn hơn.”
“Ừm… đúng .”
Chung Thuật từng nghi ngờ, từng do dự, rằng giữa họ… lẽ thật sự chỉ thích hợp bạn mà thôi.
Anh hít sâu một , bỗng nhiên nghĩ đến Lục Hà.
Nghĩ đến những lời từng , nghĩ đến ánh mắt Đông Hạ… nghĩ đến nhiều chuyện.
Anh im lặng một lúc lâu, đột ngột hỏi:
“Đông Hạ… em còn thích Lục Hà ?”
Đông Hạ rõ ràng ngờ sẽ hỏi câu đó, cô sững vài giây.
Ánh mắt cô trở nên phức tạp, nhưng trả lời.
Chung Thuật im lặng thật lâu cũng thấy tiếng cô, dường như đoán câu trả lời. Anh bình tĩnh lên tiếng, giọng nhẹ mà kiên định:
“Đông Hạ, nếu em thấy trốn tránh ích gì… thì chi bằng cứ thẳng về phía .”
Cứ thẳng về phía ư…?
Đông Hạ do dự, giây tiếp theo, cô thấy giọng của Chung Thuật vang lên trong tai:
“Lục Hà là mà tuy tiếp xúc nhiều, nhưng nếu thật lòng thích em, tin rằng nhất định đủ khả năng để bảo vệ em.”
Khi đàn ông câu , thái độ vô cùng nghiêm túc và chân thành.
Cứ như thể… đang giới thiệu đối tượng kết hôn cho cô .
Đông Hạ nhịn bật :
“Trước còn nguy hiểm, bây giờ đổi ý ?”
Chung Thuật nhún vai, phần bất đắc dĩ giải thích:
“Có thể là đột nhiên thông suốt , còn nữa… so với việc giao em cho khác, thì giao cho Lục Hà vẫn khiến yên tâm hơn.”
Còn một nửa lý do khác là— đàn ông đó hiểu Đông Hạ hơn .
Sau khi hai bạn, bầu khí khi chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, còn gượng gạo như nữa.
Cả hai trò chuyện thêm một lát, cúp máy.
Khi Đông Hạ đang sách, một y tá trực ca đến báo rằng ở khu Một một bệnh nhân cảm thấy khỏe, cô liền qua đó kiểm tra.
Xem xét xong thấy gì nghiêm trọng, cô trở .
Không ngờ hành lang, cô chạm mặt với Chu Mai— cũng đang trực đêm.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm dày đặc.
Hành lang yên tĩnh lạ thường, ánh mắt hai chạm , sắc mặt Đông Hạ dần tối vài phần.