Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 82: Em muốn quyền thế nhà họ Lục, anh muốn em.
Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:46:55
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh trăng mờ ảo, đèn neon rực rỡ.
Thành phố Đồng Thành phủ trong một chiếc bình thủy tinh sáng loáng, ẩm của đêm len lỏi trong khí, kéo theo một sự tĩnh lặng dịu dàng lan tỏa khắp nơi.
Một chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm đỗ bên đường.
Hai bên phố là hàng cây long não cao lớn vươn thẳng tắp, tán lá rậm rạp, bóng cây đan xen cùng ánh đèn đường màu vàng cam hắt lên cửa kính xe, nhuộm nên sắc thái nửa sáng nửa tối, thần bí mơ hồ.
Trong khoang xe chật hẹp và u ám, bóng dáng đàn ông ẩn trong một mảng tối mịt mùng, khó mà rõ vẻ mặt, chỉ thấy đôi mắt sâu như vực thẳm, đen đến mức ánh lên chút sáng lạnh.
Không gian như keo dán mạnh mẽ cố định, lâu ai mở lời.
Lục Hà im lặng hồi lâu, nghiêng đầu Đông Hạ yên ở ghế phụ. Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt cô cũng chìm trong bóng tối, thể cảm xúc.
Đôi môi mỏng của động, giọng bình thản phun hai chữ:
“Cưới .”
Vừa dứt lời, thể phụ nữ rõ ràng khựng một nhịp. Cô nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo đối diện ánh mắt , môi khẽ cong lên:
“Lục Hà, nhận ? Em đang lợi dụng .”
Khóe môi đàn ông dường như thấp thoáng một nụ nhẹ. Giọng trầm thấp, vang lên dịu dàng trong khoang xe tĩnh lặng:
“Em quyền thế của nhà họ Lục, còn em. Cả hai đều tư tâm, nên ở bên … là quá hợp lý.”
Anh – cô.
Hứa Đông Hạ sững , ánh mắt đột ngột va con ngươi sâu thẳm như hồ đêm của . Như luồng điện chạy thẳng qua tứ chi, khiến tim cô tê dại.
Cô vội vã dời mắt, ngoài cửa sổ, nơi dòng qua tấp nập phố và ánh đèn rực rỡ tràn ngập mặt đường.
Khoang xe im ắng đến mức cô thể rõ tiếng tim đập “thình thịch”, theo quy luật, như nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Tay đặt đầu gối vô thức siết chặt. Rõ ràng là cô chủ động đề nghị kết hôn, nhưng đang do dự là cô.
Thật , chính Hứa Đông Hạ cũng rõ, rốt cuộc cô đang lợi dụng … là đang thỏa mãn ham ích kỷ của bản .
Lục Hà thấy cô im lặng lâu, vẫn kiên nhẫn giục, đôi mắt tĩnh lặng, dịu dàng hỏi:
“Hối hận ?”
Hối hận ?
Hứa Đông Hạ ngẩn hai giây, trong đầu bỗng hiện lên cái đêm Hứa Triệu Thừa qua đời. Cô nhấn chìm trong bóng tối, còn cầm chiếc ô đen, bước chậm rãi giữa cơn mưa tầm tã, che cho cô khỏi tất cả gió mưa và huyên náo.
Và cả câu tối nay của :
“Từ giờ, sẽ là chống lưng cho em.”
Cho dù kết hôn là vì trả thù nhà họ Phó là vì lòng riêng, cô cũng thể lừa chính — cô thật sự thích .
Tỉnh táo , Hứa Đông Hạ hạ cửa kính xuống một nửa, gió đêm ùa , thổi tan những suy nghĩ rối loạn trong cô.
Rất lâu , cô khẽ :
“Em đang nghĩ… chắc giờ Cục Dân chính đóng cửa .”
Ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm điềm đạm của Lục Hà cũng thoáng khựng , ngay đó, bên tai vang lên giọng giòn tan của cô gái:
“Em hối hận. Sau … cũng hối hận.”
Cô dừng một chút, đầu thẳng , đôi môi đỏ cong lên:
“Anh Lục, nhờ chỉ bảo nhiều hơn.”
Lục Hà im lặng hồi lâu, gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Đôi mắt sâu đen ánh lên tia sáng rực rỡ. Giọng khàn khàn:
“Ừ.”
—
Vừa xuống máy bay, Phó Hy Lâm cảnh sát mai phục ở sân bay bắt giữ.
Vì chột nên cả quãng đường cô luôn thấp thỏm bất an, cũng theo lời dặn của Phó Hạ Viễn, khi luật sư đến thì trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cảnh sát.
Cho đến khi… cô một đoạn ghi âm — và nhận giọng của chính .
Sắc mặt vốn tái, trong khoảnh khắc đó càng trắng bệch, kinh ngạc hoảng loạn.
Sao thế … bọn họ lấy đoạn ghi âm đó từ ?
Viên cảnh sát hình sự nhanh chóng nhận sự bất thường trong biểu cảm của cô , lập tức thừa thắng xông lên, ép hỏi:
“Phó tiểu thư, trong đoạn ghi âm , một trong hai giọng là cô, đúng ?”
Phó Hy Lâm né tránh ánh mắt , lắc đầu phủ nhận:
“Không . từng mấy lời đó.”
Cảnh sát rõ ràng quen với kiểu nghi phạm c.h.ế.t cũng nhận tội, nên vẫn kiên nhẫn, tiếp tục gợi mở:
“Người trong điện thoại là ai? Những chuyện các bàn bạc liên quan đến vụ án của Hứa Triệu Thừa ? Cô là chủ mưu, bỏ tiền thuê tay g.i.ế.c hại ông , đúng ?”
Từng câu hỏi như d.a.o nhọn, cứ thế đ.â.m thẳng tim Phó Hy Lâm.
Cô nghẹn thở, cảm giác khí trong phòng thẩm vấn như đặc quánh , khiến cô hít thở thông.
Lần đầu rơi cảnh như , ở trong một nơi xa lạ, kín đáo, ai quen ở bên cạnh — Phó Hy Lâm dần trở nên rối loạn.
Cô ôm đầu, liên tục lắc đầu, cảm xúc dần mất kiểm soát:
“ các đang cái gì! ! gì cả!”
Chỉ mới hỏi vài câu mà phản ứng biến đổi mạnh mẽ như thế, đủ thấy cô giỏi che giấu cảm xúc.
Cảnh sát hình sự ung dung gõ tay lên mặt bàn, tiếp tục dùng chiến thuật tâm lý, từng bước công phá hàng rào phòng thủ của cô .
Anh mở hồ sơ mặt, trầm giọng :
“Con gái của Hứa Triệu Thừa – Hứa Đông Hạ. Nghe cô và cô quan hệ , thậm chí từng chứng kiến hai to tiếng cổng bệnh viện. Có vì cô gả nhà họ Phó, cô cho rằng cô cướp mất tất cả của nên ôm hận trong lòng, lên kế hoạch cho cả vụ án để trả thù?”
Tay Phó Hy Lâm siết chặt bàn. Cô cúi đầu, cắn môi đến trắng bệch, trả lời.
Hô hấp gấp gáp, rõ ràng đang cố kìm nén cơn xúc động.
Không khí trong phòng thẩm vấn dần trở nên ngột ngạt.
Cảnh sát liếc cô một cái, giọng lạnh nhạt:
“Cô Phó, khuyên cô nên thành thật khai báo. Trương Hiểu Long bắt về. Nếu khai hết thì dù cô mười luật sư, cũng cứu .”
Nghe , đồng tử Phó Hy Lâm co rút kịch liệt.
Dây thần kinh cuối cùng trong đầu cô đứt phựt. Cô đập mạnh bàn, bật dậy, gào lên:
“ là gì hết! Anh dựa cái gì mà vu khống ? Anh là ai ? Anh tin kiện , khiến mất nghiệp hả?!”
Tiếng đập bàn và tiếng hét lớn khiến bên ngoài tưởng chuyện, vội đẩy cửa bước :
“Đội trưởng Giang, chứ?”
“Không , ngoài.”
Người đàn ông nhíu mày, xua tay, đó rút từ túi áo một tấm thẻ, ném lên bàn mặt Phó Hy Lâm, l.i.ế.m môi :
“Cô Phó, tên là Giang Mạc, hiệu cảnh sát thẻ, hoan nghênh cô khiếu nại.”
“Anh…”
Phó Hy Lâm tức đến phát run, nhưng vì tình thế hiện tại dám bùng nổ, chỉ thể nghiến răng ghi nhớ hiệu của , chờ ngoài sẽ tính sổ.
Giang Mặc thấy miệng phụ nữ như thể dán keo, dù kiên nhẫn đến mấy cũng mài mòn hết.
Anh dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Không lâu , luật sư của Phó Hy Lâm cũng vội vã đến nơi. Hai họ trong phòng thẩm vấn, tránh khỏi tầm của camera giám sát, bí mật bàn bạc đối sách. Phó Hạ Viễn và Quách Uyển Như cũng tới đồn cảnh sát, nhưng vì phép gặp nghi phạm nên chỉ thể chờ bên ngoài.
Trên đường tới đây, Phó Hạ Viễn mới về chuyện của Hứa Triệu Thừa, lúc đó ông mới trong mấy ngày nước ngoài xảy nhiều chuyện đến .
ông hiểu nổi, tại cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa liên quan đến con gái .
Quách Uyển Như bên cạnh an ủi ông, sắc mặt ngưng trọng, dám thật rằng tất cả đều là do Đông Hạ lên kế hoạch.
Bà dám tưởng tượng đến hậu quả. Như lời Đông Hạ , tuy bề ngoài Phó Hạ Viễn vẻ ôn hòa, dễ gần, nhưng ông là ông lớn m.á.u mặt ở Đồng Thành. Một khi liên quan đến lợi ích và danh tiếng gia tộc, ông cũng sẽ ngại tay tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc.
Huống chi, đang giam bên trong bây giờ, là đứa con gái duy nhất của ông.
Sao ông thể khoanh tay ?
Lấy tinh thần, Quách Uyển Như chuyển chủ đề, hỏi: “Chuyện công ty dạo thế nào ?”
Nhắc đến chuyện đó, Phó Hạ Viễn liền đưa tay day trán, vẻ mặt khó chịu, giọng khàn đặc: “Lục Hà đang định gì, chỉ cướp mất miếng đất mà Phó thị định đầu tư khiến chúng tổn thất nặng nề, mà còn đào mất ít nhân tài cốt cán trong công ty. Rõ ràng là chống đối với chúng .”
Quách Uyển Như sững , ngỡ ngàng: “Anh Lục Hà?”
Phó Hạ Viễn gật đầu, vẫn tài nào hiểu nổi: “Từ khi cha của Lục Hà qua đời, công ty nhà họ vẫn do chú của quản lý, bản ít khi nhúng tay chuyện kinh doanh. Lần cái gì kích thích, thật khiến đau đầu.”
Nghe , Quách Uyển Như trầm mặc, dường như sững trong giây lát.
Bà bỗng nhớ đến những gì Đông Hạ khi đến nhà họ Phó tối hôm , và những ẩn ý trong lời của cô. Không thể nghĩ rằng, lẽ Phó thị liên tục gặp biến cố, cũng liên quan đến Đông Hạ.
Nghĩ tới đây, sống lưng bà chợt lạnh toát.
Nếu như, Đông Hạ thực sự liên thủ với Lục Hà, nhằm nhà họ Phó để trả thù, thì hậu quả… bà thật sự dám tưởng tượng.
Phó Hạ Viễn nhận cơ thể phụ nữ bên cạnh phần lạnh và cứng đờ, liếc bà, cau mày hỏi: “Sao thế, em khỏe ?”
Nghe thấy tiếng hỏi, Quách Uyển Như giật thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, vội vàng lắc đầu, che giấu sự bất an trong lòng, bình tĩnh đáp: “Không , chỉ là lo cho Hy Lâm một chút, con bé thế nào .”
Nghe , Phó Hạ Viễn gật gù, nở nụ nhẹ nhõm, vỗ nhẹ tay bà, như nhớ điều gì, thuận miệng hỏi: “À, chuyện của Hứa Triệu Thừa, bên phía Đông Hạ thì …”
Quách Uyển Như mím môi, mặt mày tự nhiên: “Đông Hạ và cha nó nhiều năm gặp , quan hệ cũng chẳng thiết gì. Đợi qua một thời gian, nó nghĩ thông suốt là .”
Phó Hạ Viễn gật đầu trầm ngâm, cũng hỏi thêm nữa.
Cùng lúc đó, bên phía khác, Chu Mai cũng đang cảnh sát thẩm vấn gắt gao khi đưa đến đồn.
Tuy nhiên, khác với Phó Hy Lâm, tâm lý của cô vững vàng hơn nhiều. Sau khi xong đoạn ghi âm, vẻ mặt vẫn dửng dưng như , giả vờ vô tội.
Cảnh sát đưa kết quả giám định giọng mặt cô , gõ gõ lên bàn, giọng nghiêm nghị: “Kết quả giám định cho thấy đoạn ghi âm qua biến giọng trùng khớp với âm thanh thật của cô. Cô còn gì để ?”
Chu Mai khoanh tay ung dung, khẽ : “Cảnh sát , bây giờ là thời đại nào ? Thứ gì cũng thể giả, kể cả giọng . Tại các nghi ngờ đoạn ghi âm là cố tình dựng lên để vu oan cho ?”
“Chúng kiểm tra băng ghi âm, dấu hiệu chỉnh sửa cắt ghép.”
“Lẽ nào các chỉ dựa một đoạn ghi âm rõ nguồn gốc mà định tội ?” Chu Mai khẽ khẩy, thái độ cợt nhả: “Dù giọng đó là của thì ? phạm tội gì? Giết ? Cướp bóc ? chỉ vài câu thôi mà, chẳng phạm pháp gì cả, đúng ?”
Phía đối diện phòng thẩm vấn là phòng theo dõi.
Hai căn phòng chỉ cách một tấm kính một chiều. Từ trong phòng theo dõi thể dễ dàng thấy và thấy cảnh tượng trong phòng thẩm vấn.
Giang Mặc thẳng tấm kính, hai tay khoanh ngực, sắc mặt lạnh lùng, đôi mày nhíu , chằm chằm phụ nữ vô cùng kiêu ngạo , nơi khóe môi thấp thoáng một nụ mờ nhạt.
Người phụ nữ ý thức phản trinh sát cao, hiểu rõ luật pháp.
Xem , cô đoán sẽ ngày hôm nay nên chuẩn kỹ lưỡng từ sớm.
Nữ cảnh sát cạnh Giang Mặc cảnh tượng trong phòng, bất bình lên tiếng: “Đội trưởng Giang, xem, phụ nữ thật quá kiêu ngạo! Nếu hôm nay hỏi gì, 24 tiếng giam giữ là thả họ đấy.”
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chút d.a.o động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-82-em-muon-quyen-the-nha-ho-luc-anh-muon-em.html.]
Anh mím môi, mơ hồ ba chữ: “Không vội .”
Những chỉ là quân cờ nhỏ, chẳng thể tạo thành uy h.i.ế.p gì. Gã đàn ông đó cố ý đưa chứng cứ cho đội trưởng Từ, để lợi dụng họ bắt thẩm vấn, lẽ chỉ là “ đường vòng để đánh lạc hướng” mà thôi.
Hắn thực sự gì đây?
Hình ảnh phản chiếu kính hiện lên gương mặt lạnh lùng của đàn ông, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
Trên đường Lục Hà lái xe đưa Đông Hạ về, nhận cuộc gọi từ nhà họ Lục. Người hầu báo rằng Từ Tư Dung ngã bệnh, bảo lập tức về.
Thực cần đoán cũng , lẽ bà tin những chuyện xảy với Phó thị nên mới “đổ bệnh” đột ngột như .
Không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Yên tĩnh đến mức Đông Hạ vô tình nội dung cuộc gọi của .
Sau khi cúp máy, cô nghiêng đầu sang, khẽ mím môi: “Mẹ … chắc chắn sẽ thích em .”
Chiếc xe dừng ngay khu căn hộ, đỗ gọn gàng cổng lớn.
Không gian trong xe đang mờ tối bỗng chốc sáng bừng bởi ánh đèn dịu nhẹ. Đôi mắt sâu đen của thẳng gương mặt xinh của cô, cong môi : “Em đáng yêu như , bà thích cho ?”
Giọng trầm thấp khàn khàn, như mang theo một thứ ma lực vô hình, khiến tim khẽ run.
Đông Hạ sững một chút, vẻ vẫn quen với sự dịu dàng của , khẽ mặt , thì thầm: “Chỉ em đáng yêu thôi…”
Giọng cô vô thức mang theo chút buồn bã.
Ánh mắt Lục Hà cô khựng , đây cô bao giờ để lộ sự yếu đuối mặt . Giờ phút , vô tình bộc lộ, chẳng chứng tỏ cô đang dần tin tưởng và dựa dẫm ?
Nghĩ đến đây, n.g.ự.c như khẽ nóng lên.
Anh lặng lẽ nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay , nhẹ giọng : “Đông Hạ, em tin .”
Giọng vẫn như khi, nhẹ nhàng bình thản, nhưng khi len lỏi tai, như mang theo dòng điện âm ấm, xuyên thẳng tim, khiến cô tê dại, rung động đến tận cùng.
Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, hàng mi của Đông Hạ khẽ run lên rõ rệt. Cô im lặng một lúc, nghiêng đầu , ánh mắt bình thản, giọng dịu dàng:
“Lục Hà, em tin , vẫn luôn tin . Chỉ là… em tin chính .”
Cô chắc, liệu bản thể chống chọi với lời đàm tiếu, thể do dự mà về phía .
Cô chắc, liệu sự ích kỷ bất chợt của tối nay, trở thành trò khiến liên lụy.
Cô chắc, mối tình vốn dĩ chẳng ai ủng hộ , liệu đẩy cô một vực thẳm sâu hơn.
Tâm trí Đông Hạ hỗn loạn, suy nghĩ như rối tung như một cuộn len rối, tìm đầu mối để gỡ.
lúc , bên tai bỗng vang lên giọng khàn trầm của đàn ông, chậm rãi cất lên:
“ Đông Hạ, tin em.”
Đông Hạ thoáng ngẩn , từ từ lấy tinh thần.
Cô ngập ngừng về phía đàn ông trong xe, kịp phản ứng, nghiêng tới gần, một tay nâng đầu cô lên, cúi xuống, đặt môi lên môi cô.
Cùng lúc đó, đèn trong xe vụt tắt, tầm lập tức chìm bóng tối.
Vì phần bất ngờ, đôi mắt trong veo của Đông Hạ trợn to, tim đập thình thịch. Hai tay cô chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc như đá của , lòng bàn tay nóng rực, thở tràn ngập mùi hương sạch sẽ dễ chịu từ cơ thể .
Cô đẩy , chỉ ngửa mặt lên, để mặc tùy ý cuốn lấy, chiếm hữu.
Người đàn ông siết chặt vòng tay ôm lấy eo mềm mại của cô, đôi môi càn quét, cắn mút môi cô hết đến khác. Rồi đột ngột bế cô lên đùi , nụ hôn càng lúc càng sâu.
Động tác bất ngờ khiến cơ thể Đông Hạ khựng trong giây lát, nhưng lâu , khí trong xe dần nóng lên, nụ hôn của ngày càng nồng cháy quyến rũ, khiến cô lạc lối, mềm nhũn trong vòng tay , dần dần đắm chìm trong mê loạn.
Anh ôm lấy mặt cô, mỗi cái hôn đều dịu dàng đầy trân trọng. Những ngón tay lướt nhẹ qua hàng lông mày cô, mang theo một cảm xúc dịu dàng và thương yêu.
Không qua bao lâu, Đông Hạ cuối cùng cũng bắt đầu đáp sự dịu dàng . Má cô đỏ bừng, lẽ ngay cả bản cô cũng nhận , cô đang nắm lấy tay , ngón tay mềm mại ngừng vuốt nhẹ khe giữa ngón cái và ngón trỏ của .
Động tác vô thức khiến Lục Hà khựng trong vài giây, n.g.ự.c nóng ran, môi khẽ cong lên thành một nụ nhẹ.
Môi chậm rãi di chuyển lên , để từng chuỗi nụ hôn dày đặc gương mặt trắng trẻo xinh của cô.
Đông Hạ cảm nhận thở của bắt đầu gấp gáp, tay bấu chặt lấy cổ áo , thể khẽ run lên. Làn da trắng như tuyết phủ một màu hồng nhạt, ánh mắt long lanh, đuôi mắt mơ hồ lan tỏa một vẻ quyến rũ khó thành lời.
Lục Hà cô thật sâu, khi thứ vượt quá kiểm soát, kiềm chế bản , dừng .
Cuối cùng, khẽ hôn lên giữa chân mày cô, tựa đầu hõm vai cô, khẽ thở dốc.
Chỉ đến hai mươi phút, nhưng với Đông Hạ dài như cả một thế kỷ. Cô cảm giác như rút cạn sức lực, mềm oặt dựa lòng , nhúc nhích, chỉ cố định thở.
Hai dán sát , ấm từ làn da truyền qua từng tấc thịt, bỏng rát và khắc sâu tận tim.
Bàn tay vẫn bá đạo siết chặt lấy eo cô, như buông.
Đông Hạ đỏ mặt, giãy nhẹ lùi , nhưng lập tức giữ cô , giọng trầm khàn vang bên tai:
“Đừng nhúc nhích.”
“…”
Cô lập tức ngoan ngoãn dám động đậy nữa, yên tĩnh như mèo con.
Lục Hà bật khẽ, trêu chọc:
“Hơi nhát gan đấy.”
Đông Hạ tức thì đ.ấ.m nhẹ một cái n.g.ự.c , nhưng vì câu , tâm trạng đang bối rối cũng dần bình .
Giống như… chuyện đều an bài.
Cô ngoan ngoãn đùi , hai tay đặt lên vai , cúi mắt xuống, khẽ mấp máy môi:
“Lục Hà.”
Lục Hà hờ hững đáp một tiếng “Ừ.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm , phản chiếu gương mặt thanh thuần son phấn của cô.
Ánh mắt giao , cứ như ai đó buộc chặt bằng một nút thắt cách nào gỡ .
Cô thấy — trong đôi mắt , chỉ bóng hình .
Đông Hạ im lặng một lúc, đột nhiên nhoẻn miệng , giọng mang theo chút trêu ghẹo:
“Kỹ thuật hôn của … kém đấy.”
Lời dứt, cô liền bắt gặp ánh mắt tối sầm . Định bỏ chạy thì muộn, lập tức ôm chặt lấy cô, cù nhẹ eo cô, mang theo chút ý trừng phạt.
Đông Hạ bật nghiêng ngả trong lòng .
Nửa đêm.
Khi trở về nhà họ Lục, Từ Tư Dung đang sofa trong phòng khách đợi .
Gương mặt bà hồng hào, chẳng chút dấu hiệu bệnh tật nào.
Lục Hà cũng mấy ngạc nhiên, thẳng đến xuống đối diện, thản nhiên hỏi:
“Mẹ, muộn thế còn nghỉ?”
Từ Tư Dung trừng mắt , bực bội :
“Hóa con còn nhớ là con ? Công ty xảy bao nhiêu chuyện như mà cũng cho ?”
Lục Hà nghịch điện thoại trong tay, vẻ mặt điềm tĩnh:
“Là Phó Hạ Viễn gọi điện cho ?”
“Nếu , con còn định giấu tới khi nào?”
Từ Tư Dung cau mày, hiểu:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Tại con đối đầu với tập đoàn Phó thị?”
Lục Hà liếc bà, chậm rãi đáp:
“Mẹ, chuyện của công ty con tự chừng mực, đừng lo lắng quá.”
Từ Tư Dung vốn cũng hiểu rõ chuyện công ty, thấy hỏi gì, cũng cố truy cùng đến cùng, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc:
“Con ít nhất cũng nên cho một lý do, nếu lấy gì mà đối mặt với nhà họ Phó…”
Chưa dứt lời, điện thoại của đột nhiên đổ chuông.
Lục Hà cúi mắt thoáng qua màn hình, ung dung ngẩng đầu Từ Tư Dung, môi khẽ cong:
“Lý do ? Nhìn mắt thôi.”
Từ Tư Dung sững sờ, kịp hiểu câu là ý gì, dậy, để một câu “Mẹ nghỉ sớm ” lên tầng hai.
Về đến phòng, Lục Hà thẳng ban công.
Bầu trời ngoài mờ xám, thành phố yên ắng, giữa màn đêm đen kịt lấp lánh vài ánh rải rác.
Anh bắt máy.
Giọng cợt nhả của Thẩm Nhất Hàng lập tức vang lên:
“Mọi thứ chuẩn xong hết , chờ ngày mai xem trò vui thôi.”
Lục Hà về phía những toà nhà san sát phía xa, đôi mắt sâu như vực, khóe môi khẽ nhếch lên.
“À đúng ,” Thẩm Nhất Hàng tiếp, “Phó Hy Lâm và Chu Mai, chỉ một đoạn ghi âm chắc đủ tống họ tù. Với Phó Hạ Viễn là nhân vật tiếng ở Đồng Thành, tìm chút quan hệ là thể bảo lãnh Phó Hy Lâm . Rốt cuộc tính ?”
“Hai đó lúc nào cũng thể xử lý. … còn dùng đến.”
Giọng trầm khàn, mang theo một loại dụ hoặc đầy bí ẩn.
Thẩm Nhất Hàng im lặng vài giây, như chợt hiểu , thở hắt :
“Vậy nên tất cả những chuyện tối nay… đều là sắp xếp ?”
Anh cau mày:
“ cảnh cáo Chu Tĩnh Nhiên, nhưng còn Phó Hạ Viễn thì…”
“Phó Hạ Viễn phức tạp hơn tưởng.”
Tham vọng của ông quá lớn, giữ chẳng qua là để mầm hoạ.
Chuyện của Hứa Triệu Thừa , chỉ dựa sự xúi giục của một Phó Hy Lâm, thể khiến Trương Hiểu Long liều mạng đến mức đó, đánh cược cả cuộc đời cho một chẳng liên quan.
Thẩm Nhất Hàng sững , cảm thấy não sắp quá tải.
Anh nhíu mày, quyết định tạm bỏ qua chủ đề , ngập ngừng hỏi:
“Phải … nhân cách phụ của , Lục Ly, tối qua xuất hiện ?”
Cơ thể Lục Hà khựng rõ ràng, mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kết quả giám định giọng , khi tỉnh thấy nó đặt sẵn bàn việc. Cộng thêm những biểu hiện lạ của cơ thể, khó để đoán — là Lục Ly xuất hiện .
Thẩm Nhất Hàng chút lo lắng:
“Gần đây xuất hiện nhiều. Có dạo quá mệt nên mới để cơ hội lấn át?”
Lục Hà xoa xoa ấn đường, khàn giọng:
“Không .”
Thẩm Nhất Hàng im lặng giây lát, do dự hỏi tiếp:
“Bác sĩ Hứa… cô chuyện ?”
Biết ?
Chắc là .
Nếu tối hôm đó, ở cửa nhà hàng, cô hỏi như thế.
Những điều cố giấu, e là cô sớm hết.
Chẳng qua… vẫn giả vờ .
Lo cho ?
Lục Hà cúi đầu, bật một tiếng khẽ.
Thẩm Nhất Hàng ngẩn :
“Cậu gì thế?”
Anh đáp:
“Vui thôi.”