Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 90: Đây là điện thoại của chồng tôi.

Cập nhật lúc: 2025-06-07 07:41:35
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đèn hoa lên, bóng cây lay động. Cả thành phố náo nhiệt dần chìm màn đêm mực đen xen lẫn ánh đèn neon rực rỡ.

 

Tại bệnh viện, khu VIP.

 

Sau khi giải quyết xong công việc công ty, Phó Hạ Viễn thậm chí còn kịp ăn tối vội vàng chạy đến bệnh viện.

 

Vừa bước phòng bệnh, ông liền thấy Phó Hy Lâm đang giường với khắp đầy vết bầm tím to nhỏ, còn Quách Uyển Như thì đang bên giường chăm sóc.

 

Ông sải bước đến đầu giường, ánh mắt lướt qua cái chân đang bó bột của Phó Hy Lâm, sắc mặt trở nên nặng nề:

— “Sao thế ? Đang yên đang lành ngã cầu thang?”

 

Phó Hy Lâm liếc về phía Quách Uyển Như, ánh mắt tối , trả lời.

 

Quách Uyển Như cũng nhận ánh mắt thiện cảm của cô , nhưng gương mặt chút hoảng loạn lúng túng. Bà chậm rãi dậy, nhẹ giọng trấn an:

— “Có lẽ là lúc xuống lầu con bé mải xem điện thoại nên để ý bậc thang. Anh yên tâm, bác sĩ bảo nghiêm trọng lắm, vài hôm nữa là xuất viện .”

 

Phó Hy Lâm , môi khẽ nhếch lên một nụ giễu cợt.

 

Phó Hạ Viễn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm , cau mày nhắc nhở:

— “Chỉ xuống cầu thang thôi mà cũng thể ngã đến thế . Lần chú ý hơn chút, may mà gì nghiêm trọng.”

 

Quách Uyển Như quan tâm hỏi:

— “Công ty ?”

 

Nhắc đến chuyện công ty, lông mày Phó Hạ Viễn nhíu chặt, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Ông ngừng một lát, trầm giọng :

— “Vẫn , chút rắc rối.”

 

Phó Hy Lâm nhớ cuộc điện thoại từng trộm khi còn ở nước ngoài, do dự vài giây nhịn lên tiếng:

— “Ba, rốt cuộc công ty xảy chuyện gì ? Có liên quan đến Lục Hà ?”

 

Nghe thấy hai chữ “Lục Hà”, sắc mặt Phó Hạ Viễn liền đổi. Không còn là vẻ quý trọng thường thấy nữa, mà trở nên sâu lường .

 

Hai tay ông siết lưng một cách vô thức, im lặng một lúc mới lạnh nhạt :

— “Chuyện công ty con cũng hiểu, đừng hỏi nữa, lo mà dưỡng thương cho .”

 

Rõ ràng ông cố ý né tránh đề tài .

 

Phó Hy Lâm nhận sự bất thường của ông, cũng lờ mờ đoán phần nào nguyên nhân, ánh mắt tối thêm vài phần.

 

ngờ, Lục Hà thể vì một phụ nữ mà trở mặt với nhà họ Phó, thậm chí màng đến tổn thất mà điều đó sẽ gây cho tập đoàn Lục thị.

 

Cùng lúc đó, Quách Uyển Như – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – cũng vì những bản tin TV mấy ngày nay, cộng thêm các cú sốc liên tiếp mà Phó thị gặp , mà tâm trí phần hỗn loạn, khó tập trung.

 

Một lát , bà lên tiếng, giọng lo lắng:

— “Vài hôm nữa là đến tiệc mừng thọ , gần đây chuyện xảy nhiều quá, em sợ sẽ quá sức… Hay là hoãn ?”

 

Phó Hạ Viễn khẽ xua tay, quả thật thần sắc ông trông khá mệt mỏi, giọng khàn khàn :

— “Thiệp mời phát hết , giờ mà đổi thời gian, bên ngoài thế nào cũng đồn đoán lung tung. Sóng gió của Hy Lâm còn lắng xuống, truyền thông đang chăm chăm soi nhà họ Phó. Nếu chuyện công ty cũng phanh phui thì chỉ khiến nhân viên thêm hoang mang, đến lúc đó càng phiền.”

 

Quách Uyển Như khựng . Thường ngày bà vốn quan tâm chuyện công ty, giờ thấy sắc mặt nặng nề của chồng mới tình hình đơn giản.

 

định gì, bên tai vang lên giọng dứt khoát và tính toán của Phó Hạ Viễn:

— “Đến hôm đó, gọi cả Đông Hạ tới.”

 

Không khí trong phòng bệnh lập tức trầm xuống rõ rệt.

 

Phó Hy Lâm lên tiếng, ánh mắt lóe sáng.

 

Quách Uyển Như nhíu mày, rõ ràng đồng tình với quyết định :

— “Hôm đó sẽ nhiều phóng viên, nếu để Đông Hạ xuất hiện, họ thể nào cũng hỏi đến chuyện của Hứa Triệu Thừa…”

 

Lời còn dứt, Phó Hạ Viễn lạnh nhạt cắt lời, giọng điệu kiên quyết:

— “điều mà chính là . Đến lúc đó bảo Đông Hạ phối hợp diễn một vở kịch, chuyện Hy Lâm dính líu đến vụ án mạng sẽ dư luận nhanh chóng quên . Thanh danh nhà họ Phó cũng sẽ vớt vát.”

 

Vậy nên, cái gọi là tiệc mừng thọ náo nhiệt bề ngoài … thực chất chỉ là một bữa “Hồng Môn yến”.

 

Phó Hạ Viễn đẩy Đông Hạ bia đỡ đạn để tẩy trắng cho Phó Hy Lâm.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Quách Uyển Như trở nên khó coi. Dẫu Đông Hạ cũng là con gái ruột của bà, những lời trong lòng thể dễ chịu .

 

lúc , Phó Hy Lâm chen một câu, giọng phần do dự:

— “ ba, cô ghét con như thế, chịu đến dự tiệc chứ?”

 

Vừa , cô liếc xéo Quách Uyển Như đang ở cuối giường, trong mắt ẩn chứa sự khinh bỉ.

 

Phó Hạ Viễn im lặng một lúc, nghĩ đến việc quan hệ giữa Quách Uyển Như và Đông Hạ hiện tại cũng đang căng thẳng, tiện mặt, nên dứt khoát :

— “Ngày mai sẽ sắp xếp gặp Đông Hạ một chuyến.”

 

Quách Uyển Như nhíu mày, siết nhẹ tay thành nắm đấm, lo lắng :

— “Hạ Viễn, tính cách con bé cứng đầu, nhỡ nó chịu thì ?”

 

— “Nó nhất định sẽ đến.”

 

Phó Hạ Viễn ngừng một nhịp, ánh mắt sâu xa mang theo sự chắc chắn:

— “Dù vì chúng … thì cũng sẽ vì Lục Hà mà đến.”

 

Nghe , Quách Uyển Như sững . Bà suýt quên… trong danh sách khách mời hôm đó, còn cả nhà họ Lục.

 

Chẳng lẽ… đến lúc đó, Đông Hạ sẽ lấy phận con dâu nhà họ Lục để tham dự tiệc mừng thọ?

 

Hiển nhiên, Phó Hy Lâm cũng nghĩ đến điều đó. Sắc mặt cô từ từ cứng , nụ môi lập tức biến mất, bàn tay giấu chăn cũng âm thầm siết chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-90-day-la-dien-thoai-cua-chong-toi.html.]

 

Bên ngoài trời đêm đen đặc như mực, gió đêm mát rượi khẽ luồn qua tán cây.

 

Trong phòng khách, chỉ bật một ngọn đèn vàng dịu nhẹ, ánh sáng ấm áp phản chiếu lên nền nhà trắng sạch, lấp lánh như phủ một lớp sương mỏng.

 

Người đàn ông đang ở trong bếp chuẩn bữa tối.

 

Sau khi sắp xếp đồ đạc trong phòng xong, Đông Hạ liền bước đến cửa bếp .

 

Không đầu tiên cô thấy đeo tạp dề bàn bếp, nhưng mỗi như , lòng cô đều chợt mềm . Không rõ vì , cảnh tượng khiến cô thấy ấm lòng.

 

Cô nhẹ chân nhẹ tay tiến đến gần, liếc nồi canh đang nấu, đồ ăn phong phú. Cô nhịn nhướng mày:

“Cảm giác như em lời to .”

 

Người đàn ông nghiêng mắt liếc cô một cái, khóe môi khẽ cong, mỉm nhẹ nhàng khen:

“Ánh mắt của bà xã đúng là tệ.”

 

Giờ đây, khi ba chữ “Lục phu nhân”, Đông Hạ còn cảm thấy lúng túng như nữa. Sắc mặt cô bình tĩnh, quen với cách gọi .

 

những món bàn bếp, tò mò hỏi:

“Cần em giúp gì ?”

 

Anh mở tủ đầu, lấy chén đũa sạch đưa cho cô, giọng dịu dàng như làn gió:

“Chút nữa ăn , em đem chén ngoài .”

 

Anh dịu dàng. Có lẽ vì mối quan hệ giữa hai bây giờ gần gũi hơn nên mỗi cử chỉ dịu dàng của đều khiến thấy như một khác với dáng vẻ thường ngày.

 

Khi ánh mắt cô chạm đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước của , cô khựng trong vài giây vội dời mắt, cầm chén về phía bàn ăn.

 

đặt chén đũa lên bàn xong thì chuông điện thoại vang lên từ phòng khách.

 

Không điện thoại của cô.

 

đầu định gọi , nhưng trong bếp vang lên giọng :

“Đông Hạ, giúp máy với.”

 

một tiếng, bước về phía phòng khách, nhưng mới hai bước, hiểu cả cô bỗng khựng , đôi mắt khẽ co rút.

 

Cô chậm rãi đầu về phía cửa bếp.

 

Trong ký ức, Lục Hà hiếm khi gọi cô là “Đông Hạ”, luôn gọi cả họ tên—“Hứa Đông Hạ”.

 

Chỉ duy nhất một gọi cô là “Đông Hạ”, là ngày hôm khi Hứa Triệu Thừa qua đời, lúc cô tỉnh dậy trong căn hộ .

 

Cũng chính hôm đó, cô cảm thấy hành vi và lời của chút khác lạ. khi vì chuyện của Hứa Triệu Thừa, cô tâm trí để suy nghĩ sâu.

 

Bây giờ hồi tưởng , đột nhiên cảm thấy đàn ông tối nay… hình như cũng khác thường.

 

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên ngừng.

 

Đông Hạ hồn , đè nén dòng suy nghĩ phức tạp trong lòng, thu ánh tiếp tục đến phòng khách.

 

Chiếc điện thoại đặt bàn , màn hình lớn hiện lên một dãy lưu tên.

 

Cô chần chừ một chút, vẫn ấn . Cô định gọi chờ một lát vì đang bận, ai ngờ kịp mở miệng, thấy giọng một phụ nữ quen thuộc vang lên:

 

“Lục Hà, chúng thật sự đối đầu đến mức ?”

 

Là giọng của Chu Mai.

 

Đông Hạ khựng , đáy mắt lập tức lạnh , môi khẽ mím chặt.

 

Trong điện thoại, thấy đầu bên im lặng, Chu Mai mảy may nghi ngờ, tiếp tục :

 

“Chuyện lén điện thoại, . cũng hôm nay đến nhà giam gặp Trương Hiểu Long. Lục Hà, đang tính gì, nhưng từng nghĩ đến hậu quả ? Làm như rốt cuộc ích gì cho ? Chuyện của Hứa Triệu Thừa qua , hung thủ cũng nhận tội, còn bám riết buông để gì?”

 

“Còn nữa, liên tục chèn ép tập đoàn Phó thị, đẩy Phó Hy Lâm tâm bão dư luận. thể hiểu là vì báo thù cho Hứa Đông Hạ. , Phó thị ở Đồng Thành cũng là một trong những tập đoàn lớn. Nếu đối đầu với Phó Hạ Viễn, ông nhất định sẽ tìm cách trả đũa. Nếu ông liên thủ với thì kết cục chỉ thể là lưỡng bại câu thương.”

 

“Anh định lấy cơ nghiệp mà ba để , chỉ vì một phụ nữ mà đem đánh cược ?”

 

Đông Hạ lặng lẽ lắng , gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

 

Giọng của Chu Mai lúc xen lẫn lo lắng, giống như giả vờ, mà thật sự quan tâm đến đàn ông .

 

Chu Mai xong, chờ một lúc lâu, bên vẫn phản hồi, khỏi chút do dự:

 

“Lục Hà, đang ?”

 

Đông Hạ khẽ l.i.ế.m môi, một lúc mới chậm rãi mở miệng, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:

 

“Y tá Chu, là Hứa Đông Hạ.”

 

Sau khi cô cất tiếng, điện thoại lập tức rơi một lặng kỳ lạ và kéo dài, chỉ còn thấy tiếng hít thở dồn dập và nặng nề từ đầu dây bên .

 

Một lúc lâu , giọng của Chu Mai vang lên, căng thẳng và lạnh lẽo:

 

“Sao là cô?”

 

Đông Hạ khẽ , chậm rãi nhưng sắc lạnh, phản vấn :

 

“Sao ? Đây là điện thoại của chồng , thì ai mới ?”

Loading...