Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Ngoại Truyện 4

Cập nhật lúc: 2025-07-27 13:04:18
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tám tháng , đứa bé chào đời, là một cặp song sinh long phụng.

 

Khi Đông Hạ tỉnh , bầu trời ngoài dần ửng sáng, ánh nắng từ đường chân trời chầm chậm dâng lên, thành phố bắt đầu nhịp sống mới.

 

Cô từ từ mở mắt, trong khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng hăng hắc, mở mắt thấy Lục Hà đang bên mép giường.

 

Anh đang gục xuống mép giường chợp mắt, thở đều đều. Đông Hạ ngủ nông, cũng tối qua chắc chắn mệt đến kiệt sức, nên đánh thức .

 

Ánh mắt cô vô thức rơi , khựng – chiếc sơ mi trắng vốn luôn chỉnh tề nghiêm cẩn nay nhăn nhúm, xộc xệch, đủ thấy vẫn luôn ở đây, từng rời .

 

Hai đứa trẻ trong phòng bệnh.

 

Cô còn kịp động đậy thì Lục Hà tỉnh .

 

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của vằn lên những tia máu, thấy cô tỉnh, mỉm :

“Chào buổi sáng, Lục phu nhân.”

 

Đông Hạ cong môi:

“Chào buổi sáng, Lục.”

 

Lục Hà đỡ cô dựa đầu giường, cúi xuống hôn lên giữa chân mày cô, khẽ :

“Vất vả .”

 

Rạng sáng nay cũng cùng cô trong phòng sinh, mỗi tiếng cô đau đớn kêu lên, tim co thắt, mấy thấy khuôn mặt cô trắng bệch gần như trong suốt, chỉ hận thể cô chịu hết nỗi đau .

 

Anh kéo chăn đắp cho cô, đúng lúc cửa phòng bệnh mở . Từ Tư Dung bế một đứa trẻ , phía là Thẩm Nhất Hàng cũng cẩn thận ôm một đứa, vẻ như từng bế trẻ con bao giờ nên lúng túng đến tay chân đặt .

 

Thẩm Nhất Hàng thấy mới mẻ:

“Trời, mềm thế , như xương ?”

 

Ôn Như Chu theo phía , mắng:

“Vớ vẩn, đây là trẻ sơ sinh đấy, tưởng ai cũng cứng ngắc như ?”

 

Thẩm Nhất Hàng giao Cẩn Du cho Lục Hà. Vì đây nhiều sách, cộng thêm việc vợ là bác sĩ, nên Lục Hà bế con thuần thục, hề lúng túng.

 

Cẩn Du giống Lục Hà hồi nhỏ như đúc, cứ như đúc từ một khuôn , nhất là khi quấy, chỉ ngoan ngoãn trong lòng , chớp đôi mắt đen láy ba chằm chằm, khiến thể tưởng tượng ba con họ ở bên sẽ thú vị đến mức nào.

 

Sáng nay nhận điện thoại, Từ Tư Dung liền dặn nấu một ít canh, vội vàng chạy tới đây, cả buổi sáng hề thấy buồn ngủ, cứ tươi mãi thôi. Bà đặt Tĩnh Thư lòng Đông Hạ, để cô ngắm con.

 

Đông Hạ khẽ hôn lên bé, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ mềm mại, trong lòng như tan chảy.

 

Đôi mắt con đen láy tròn xoe, đang chớp chớp cô, trong ánh mắt dường như tràn đầy tò mò với thế giới .

 

Đông Hạ chọc con một cái, đôi môi nhỏ hồng hào liền nở nụ , đôi mắt sáng rực rỡ.

 

“Mọi xem, con bé .”

 

Từ Tư Dung thấy, kích động hẳn lên.

 

Thẩm Nhất Hàng lập tức ghé sát xem, quả nhiên bé gái đáng yêu hơn, lúc bế Cẩn Du, dù đủ trò nhưng thằng bé vẫn chẳng chịu với lấy một .

 

Chẳng bao lâu, vợ chồng nhà họ Tống cũng đến.

 

Họ mang theo nhiều trái cây và thực phẩm bổ dưỡng. Trước đây, Hình Tinh vốn chẳng thích trẻ con, luôn cảm thấy chúng líu ríu ồn ào phiền. khi thấy Cẩn Du và Tĩnh Thư, cô bất ngờ cảm thấy thích.

 

Cô chọc Tĩnh Thư, con bé liền nhoẻn miệng với cô, khiến tim cô mềm nhũn.

 

Cô chọc Cẩn Du, thằng bé , nhưng ánh mắt thì như đang kẻ ngốc, Hình Tinh bật ha hả.

 

Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng , Tống  Lâm Viên ở cuối giường cảnh tượng ấm áp , đáy mắt càng thêm dịu dàng, xem kế hoạch thêm thành viên mới trong nhà cuối cùng cũng thể đưa lịch trình .

 

Đông Hạ rộn ràng, vô thức nhếch môi, sang Lục Hà, đột ngột hỏi:

“Một sinh liền hai đứa, nhiều quá ?”

 

Họ đều là mới, chăm sóc hai đứa cùng lúc, cô vẫn lo kham nổi.

 

Lục Hà mỉm :

“Không nhiều, đủ.”

 

Trước đây Đông Hạ từng , một trai một gái, ghép thành chữ “Hảo”, còn chuẩn sẵn tên cho hai bé. Lần sinh hai đứa, coi như trọn vẹn ước nguyện, cũng cần chịu đau sinh nở thêm nào nữa.

 

Đông Hạ thấy vẻ tự tin đầy ắp mặt , liền , trêu chọc:

“Sau chẳng đổi gọi là Lục Ba Ba ?”

 

Lục Hà nhịn bật :

“Lục Ba Ba sẽ em thất vọng .”

 

Đông Hạ giơ tay động tác cổ vũ, gương mặt nở nụ tươi, trẻ con :

“Cố lên, em tin , là giỏi nhất.”

 

Thẩm Nhất Hàng thật sự chịu nổi, nghiêm túc quát:

“Đủ nhé, trẻ con đang ở đây đấy! Chúng còn nhỏ như mà hai cứ thế , cho chúng ăn cẩu lương ? Dù nghĩ cho chúng thì cũng nghĩ cho – một độc chứ…”

 

Lời còn dứt, cửa phòng mở .

 

Sở Nhan đến.

 

xuống máy bay liền chạy thẳng đến bệnh viện, còn vương nét phong trần.

 

bước , ánh mắt liền chạm ngay con ngươi đen láy của Thẩm Nhất Hàng, bốn mắt ba giây, đồng thời dời , hẹn mà cùng né tránh, bầu khí bỗng ngại ngùng khó tả.

 

Hình Tinh nhận điều bất thường giữa hai , nhịn nhếch môi:

“Hai vấn đề nha.”

 

Sở Nhan đóng cửa, bình thản , ngó lơ Thẩm Nhất Hàng đang mong ngóng, đến bên giường Đông Hạ và hai đứa nhỏ.

 

Đông Hạ ngờ Sở Nhan cũng đặc biệt về, bất ngờ:

“Chẳng công tác nước ngoài ?”

 

Sở Nhan chọc chọc em bé, :

“Chị đây mong chờ mãi hai đứa con nuôi , thể đến chứ?”

 

Thẩm Nhất Hàng len lén dịch gần Lục Hà, khẽ :

“Lục Hà, bình thường đối xử với chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/ngoai-truyen-4.html.]

 

Lục Hà: “…”

Anh liếc một cái:

“Cậu gì?”

 

Thẩm Nhất Hàng hạ giọng, lén lút hỏi:

“Con … còn thiếu cha đỡ đầu ?”

 

Lục Hà: “…”

 

Gần trưa, lượt rời .

 

Thẩm Nhất Hàng chẳng hiểu hứng thú từ nổi lên, đột nhiên đề nghị mời ăn một bữa, thế là lôi kéo tất cả theo.

 

Sở Nhan vốn định , nhưng Hình Tinh vài câu, cũng ép cùng.

 

Người thông minh đều hiểu, ý đồ khác, chẳng vì bữa ăn.

 

Người hết, phòng bệnh nhanh chóng khôi phục bầu khí yên tĩnh, hai đứa trẻ ngủ say, Từ Tư Dung dặn dò vài câu cũng về để ăn cơm.

 

Trong phòng chỉ còn Đông Hạ và Lục Hà.

 

Hai lặng lẽ gương mặt ngủ say của con, trong lòng bao giờ bình yên đến thế.

 

Đông Hạ khẽ :

“Cẩn Du giống , lớn lên chắc sẽ lừa ít cô gái.”

 

Lừa?

Khóe môi Lục Hà cong lên, Lục phu nhân dùng từ thật khéo.

 

Sau con trai , chắc chắn sẽ vượt xa bây giờ.

 

Ngón tay Đông Hạ bàn tay nhỏ xíu của Tĩnh Thư đang ngủ chặt chẽ nắm lấy, cô cũng nỡ rút .

 

Có lẽ , những góc cạnh sắc bén thời gian mài nhẵn, giờ đây gương mặt cô chỉ còn nét dịu dàng:

“Thật .”

 

Lục Hà cô, trong đôi mắt đen sâu phản chiếu khuôn mặt mềm mại của phụ nữ.

 

Anh khẽ cong môi.

 

Số phận đối xử với quá bạc bẽo. Dù từng khiến nếm trải nỗi đau mất tất cả, nhưng giờ đây mang Đông Hạ đến bên .

 

Không chỉ xoa dịu những vết thương của , mà còn trao cho một gia đình trọn vẹn ấm áp.

 

Trước tin nhân quả, tin thiện thiện báo, ác ác báo. Anh chỉ tin bản .

 

Bây giờ, vẫn tin nhân quả, tin thiện ác báo ứng, nhưng ngoài tin bản , còn tin cô.

 

Như là đủ.

 

 

Hơn một tháng , sức khỏe của Đông Hạ hồi phục nhiều.

 

Trong thời gian ở cữ, Lục Hà mỗi ngày đều biến tấu đủ món canh bổ cho cô, dỗ dành ăn trái cây, đồ ăn ngon, khiến cô tăng thêm bốn, năm cân.

 

Khuôn mặt tròn hẳn lên.

 

Ngoài , vì trong nhà thêm hai thành viên mới, cân nhắc nhiều yếu tố, cộng thêm Từ Tư Dung tuổi tác lớn, việc chạy qua chạy chăm cháu bất tiện, nên khi bàn bạc, Đông Hạ và Lục Hà quyết định dọn về biệt thự nhà họ Lục.

 

Như , sẽ phụ giúp chăm con, mà biệt thự cũng trở nên náo nhiệt.

 

Bữa tối, bàn ăn tràn ngập tiếng , ngay cả quản gia và cảnh tượng cũng thấy xúc động.

 

Nhìn ngôi nhà rộn ràng thế , vui sướng nhất vẫn là Từ Tư Dung.

 

Có lẽ bà cũng buông bỏ chuyện cũ, cả ngày càng trẻ , mỗi ngày đều nở nụ hiền hậu.

 

Bây giờ, ngoài việc đánh mạt chược, ngoài dạo, phần lớn thời gian bà dành để ở bên hai đứa cháu, mong chứng kiến từng khoảnh khắc trưởng thành của chúng.

 

Ngày tháng trôi qua, Đông Hạ phát hiện bọn trẻ lớn nhanh.

 

Mỗi ngày đều gì đó đổi, chỉ mới vài tháng mà bò khắp nơi, còn bập bẹ chuyện.

 

Quần áo cho con, cô gần như cần mua.

 

Sở Nhan và Hình Tinh mỗi tháng đều gửi quần áo, đồ chơi mới tới, còn thường xuyên đến chơi cùng bọn họ.

 

Một buổi tối, khi Đông Hạ tranh thủ thời gian chơi cùng hai bé, đột nhiên thấy Cẩn Du đang thảm nghịch đồ chơi bập bẹ gọi một tiếng:

“Ba…”

 

Cô sững , lập tức ghé sát :

“Tiểu Ngư, con gì?”

 

“Tiểu Ngư” là tên gọi mật Đông Hạ đặt cho Cẩn Du.

 

Nghe tiếng , Cẩn Du đầu cô một cái, cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi.

 

Tĩnh Thư thấy bên náo nhiệt cũng bò tới, ngây ngô.

 

Đông Hạ tưởng nhầm, nhưng một lúc , Cẩn Du giơ tay múa chân, giọng trẻ con kéo dài:

“Ba——ba——”

 

Lục Hà tắm xong , đúng lúc thấy Cẩn Du gọi, bước chân khỏi khựng .

 

Anh vắt khăn lên vai, đến bế bé lên.

 

Anh nhíu mày, nghiêm túc :

“Con gọi ai, gọi nữa.”

 

Đôi mắt tròn xoe như hạt nho của Lục Hà chằm chằm.

 

Cậu nghĩ một lúc, gọi:

“Ma——Ma——”

Loading...