Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 102: Đây là quả gì?

Cập nhật lúc: 2025-10-21 23:04:13
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ha!

 

Hứng thú?

 

Với phía Cát Vị Trai, là... Sở Hằng?

 

Khắp Dinh Thiên Tuyệt tỏa khí tức lạnh nhạt.

 

“Ngày mai bảo nàng đến phủ Vương gia một chuyến, cứ bổn vương thể khỏe.”

 

“Dạ.”

 

“Hắt xì.” Sở Hằng đang đối chiếu sổ sách trong trướng phòng hắt một tiếng.

 

“Gần đây thời tiết se lạnh, thiếu đông gia cần chú ý giữ gìn thể.” Tôn chưởng quỹ đóng cửa sổ , quan tâm .

 

Sở Hằng xua tay, “Vô ngại, chỉ là đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý.”

 

Lại hỏi: “Chuyện xe ngựa xử lý thỏa ?”

 

“Đã thỏa, hôm đưa tới cho Cố nương tử .” Tôn chưởng quỹ từ trong lòng móc một phong thư, “Đây là thư cảm tạ nàng phái đưa tới, xin thiếu đông gia xem qua.”

 

Sở Hằng nhướng mày, nhận lấy phong thư mở , chỉ thấy bên trong hai tờ giấy, một tờ là thư cảm tạ dài dòng, tờ còn phương pháp chế biến bánh su kem, còn ghi chú là tặng hữu nghị, hy vọng vui vẻ nhận cho.

 

Sở Hằng đưa phương t.h.u.ố.c bánh su kem cho Tôn chưởng quỹ.

 

“Cái ngươi mang xuống sắp xếp .”

 

Cố nương tử thật thú vị, nếu nàng phu quân, lẽ nàng hấp dẫn.

 

Chỉ là quân tử vách tường nguy hiểm, suy nghĩ thật sự nguy hiểm.

 

Sở Hằng thu suy nghĩ.

 

Hiện giờ đối với Lạc Vân chỉ thuần túy là tán thưởng.

 

nàng tài sắc, hợp tác với nàng thể mang ít lợi ích cho Sở gia.

 

 

Về phía Lạc Vân.

 

Xưởng quỹ đạo.

 

Việc hợp tác giữa tiệm điểm tâm và tiệm vải vóc diễn thuận lợi, vui vẻ.

 

Chuyện trong nhà Cố Thanh Sơn và một đám hạ nhân lo liệu, ngay cả hai tiểu hài tử cũng phân công nhiệm vụ cho thỏ ăn mỗi ngày.

 

Chỉ Lạc Vân, vô sự, rảnh rỗi đến phát chán.

 

Sáng sớm.

 

Một bên sân viện khu luyện võ quây riêng.

 

Tiểu Bảo và Đại Nha đang tấn, hai bàn tay nhỏ nắm thành quyền, theo Cố Thanh Sơn bên cạnh quyền, miệng ư ử hăm hở, trông khí thế.

 

Từ khi gia đình đồng ý, Đại Nha hầu như bỏ sót ngày nào, mỗi ngày đều đến đúng giờ cùng Tiểu Bảo luyện công, chăm chỉ và kiên nhẫn.

 

Để khuyến khích, Cố Thanh Sơn tặng nàng một thanh mộc kiếm giống hệt của Tiểu Bảo.

 

Đại Nha mừng rỡ khôn xiết.

 

Những gì Cố Thanh Sơn dạy đều là quyền pháp, nàng rảnh rỗi vô sự liền ở nhà múa may loạn xạ.

 

Thấy nàng hứng thú bừng bừng, hề vẻ chán nản, Vương thị đau đầu thôi, “Ai kiên trì bao lâu sẽ tự động từ bỏ chứ, thấy nha, là càng ngày càng nghiện , ngay cả ở nhà cũng ngơi nghỉ.”

 

Cố Đại Xuyên liếc trong sân, nữ nhi đang múa may mộc kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, “Khổ cực như cũng kiên trì , xem hạ quyết tâm , cứ , nó vui là .”

 

Vương thị lườm một cái. “Bằng thì ? Chàng tính nết nữ nhi .”

 

Cố Đại Xuyên xoa xoa mũi.

 

Sau bữa trưa.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Lạc Vân đến xưởng tuần tra một lượt, trở về liền hệ thống, nhiệm vụ mới vẫn phân phát, nàng vô sự liền nghĩ đến việc thử ủ rượu.

 

Trước đó Mạnh Nhàn nhờ đưa tới năm bình Trường Thọ tửu.

 

Được , phu gia Mạnh Khanh, tức là Chu Sơn Hà Chu gia, là gia tộc giàu từ việc kinh doanh tửu trang.

 

Trước đó Mạnh Nhàn huyện, Chu phu nhân nhờ nàng mang về mười bình, trong đó năm bình là tặng cho Lạc Vân.

 

Trường Thọ tửu ủ từ nếp, hoa cúc và men rượu, hương vị thanh mát ngọt ngào, công hiệu dưỡng gan, sáng mắt.

 

Lạc Vân đang mang thai, tiện uống rượu, nhưng đối với việc ủ rượu vẫn hứng thú bừng bừng.

 

Nói là ngay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-102-day-la-qua-gi.html.]

Còn về ủ rượu gì, nàng sớm nghĩ kỹ, từ hệ thống đổi lấy năm mươi cân quả Jaboticaba, và một bình rượu trắng 53 độ.

 

Quả Jaboticaba, giống như nho mọc cây, nên còn tên là nho gỗ.

 

Cố Thanh Sơn theo nương tử nhà, từng quả đen nhánh trong chậu gỗ mà trợn tròn mắt, “Nương tử, đây là quả gì ?”

 

“Đây là quả Jaboticaba, ngon, nếm thử xem.” Lạc Vân kiềm ăn liền mười mấy quả.

 

Vỏ quả màu đen bóng loáng, thịt quả trong suốt, nước quả ngọt lịm, hương vị như tổng hòa của măng cụt, ổi, mãng cầu, dứa, thật sự kỳ diệu.

 

Kiếp Lạc Vân đặc biệt thích ăn, cũng từng thử dùng để ủ rượu, còn ngon hơn rượu nho.

 

Cố Thanh Sơn cầm một quả tròn trĩnh bỏ miệng, một vị ngọt đậm đà lan tỏa đầu lưỡi, giản lược mà : “Ngon.”

 

“Ta chuẩn dùng những quả để ủ rượu, hết rửa sạch quả , mang một ít cho Đại Bảo Tiểu Bảo.”

 

Lạc Vân chia một bát quả Jaboticaba , bưng đến thư phòng.

 

Hai tiểu hài tử đang bên bàn học chăm chú chữ, mãi đến khi Lạc Vân đặt bát quả lên bàn mới chú ý.

 

“Cữu mẫu, đây là quả gì ?” Hai mắt tròn xoe.

 

Lạc Vân sớm nghĩ sẵn lời giải thích, “Đây là quả Jaboticaba, do bằng hữu ở huyện của cữu mẫu tặng.”

 

Hai tiểu hài tử hề nghi ngờ, rửa sạch tay trở về, bàn tay nhỏ thò bát, cầm quả đưa lên mũi ngửi.

 

Không mùi vị gì...

 

đưa miệng c.ắ.n một cái, vị ngọt thơm của nước quả lập tức lan tỏa trong miệng.

 

“Ngọt quá!!”

 

“Ngon quá!!”

 

Một bát quả nhanh ăn xong, Lạc Vân bưng bát trở về.

 

Cố Thanh Sơn rửa sạch quả, đợi khô ráo.

 

Hai mỗi một con d.a.o nhỏ trong tay, chuyện đùa, việc.

 

Trên quả Jaboticaba rạch một đường, dùng ngón tay bóp thịt quả cho hũ nhỏ, thêm đường phèn và rượu trắng, cuối cùng đậy một lớp màng bọc thực phẩm lên miệng hũ, đậy kín nắp .

 

Rượu ủ hơn một tháng mới thể uống , Cố Thanh Sơn bưng đến kho mát mẻ cất giữ.

 

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, còn hơn nửa tháng nữa là đến Tết.

 

Trong lúc Lạc Vân đang nghĩ, mùa đông quá lạnh.

 

Sáng sớm hôm đó, bên ngoài tuyết bay lả tả.

 

Lạc Vân mở mắt, liền thấy bông tuyết ngoài cửa sổ chầm chậm bay xuống, hưng phấn : “phu quân, tuyết rơi .”

 

Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng ôm chặt nàng, vén những sợi tóc lòa xòa trán nàng, “Đêm qua rơi , nàng lạnh ?”

 

Lạc Vân lắc đầu, hán tử đầy khí chất cương dương, bên cạnh như một lò sưởi lớn, ấm áp vô cùng.

 

“phu quân, chúng ngoài ngắm tuyết nhé?” Lạc Vân ôm cánh tay nũng.

 

Kiếp nàng là con nhà miền Nam, chỉ từng thấy tuyết một khi du lịch.

 

Giờ thấy tuyết rơi, thể hưng phấn chứ?

 

Cố Thanh Sơn vốn định quá lạnh, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của tức phụ, liền nuốt lời , cưng chiều véo véo mũi nàng.

 

“Được, nhưng ăn sáng , nàng đó , bưng .”

 

Cố Thanh Sơn dậy, nhanh chóng mặc y phục ngoài, lâu liền bưng nước nóng và bữa sáng .

 

Lạc Vân mặc y phục, rửa mặt.

 

Hai ăn sáng xong, Cố Thanh Sơn từ trong tủ y phục lấy chiếc áo choàng dày mới mua, quấn nàng kín mít, tìm một chiếc mũ lông xù đội lên đầu nàng.

 

Lạc Vân vốn cảm thấy mặc khá dày , giờ đây hán tử còn quấn nàng thành một cục tròn vo...

 

Cứ như hoạt động còn bất tiện, nàng còn đang nghĩ đắp tuyết nữa chứ.

 

Lạc Vân bĩu môi nhỏ.

 

Cố Thanh Sơn thu hết vẻ mặt nhỏ của nàng mắt, ánh mắt dịu dàng chằm chằm bụng của nàng, “Hài tử lạnh.”

 

Lạc Vân liền cong khóe môi, cúi đầu bụng .

 

Nàng m.a.n.g t.h.a.i gần ba tháng, bụng nhô lên, chỉ là bây giờ mặc y phục mùa đông dày thì .

 

Sách , đợi đến khi bốn năm tháng, bảo bảo mới động tĩnh.

 

Thật sự mong chờ nha!

 

 

Loading...