Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 114: Thôn Mao Gia Xóa.

Cập nhật lúc: 2025-10-21 23:04:25
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xe ngựa dừng tư thục, thấy cổng lớn đóng, Lạc Vân hỏi một vị thôn dân đang qua, “thẩm , chào thẩm, đưa con đến đây học, xin hỏi nên đến để đăng ký ạ?”

 

lão thẩm mập đưa tay chỉ: “Học đường vẫn khai giảng , con đến Trúc viên của Khổng lão , ngay phía học đường xa đó.”

 

Trúc viên?

 

Lý Hổ chầm chậm lái xe ngựa, Lạc Vân vén rèm cửa sổ ngoài, nhanh hiểu Trúc viên mà bà thẩm là gì.

 

“Dừng!”

 

Xe ngựa dừng một sân viện.

 

Ba xuống xe ngựa, thấy cổng lớn mở rộng, liền phát hiện đây là một đại viện xinh xây dựng bằng trúc xanh.

 

Trong một góc sân một rừng trúc.

 

Hàng rào trúc, đình trúc, bàn trúc, ghế trúc, băng ghế trúc...

 

“Quả là một nơi thanh nhã cổ kính.” Lạc Vân than thở.

 

Người vẫn trúc là biểu tượng của khí tiết và quân tử, phẩm cách và tính tình của Khổng lão từ đó thể thấy một phần.

 

“Xin hỏi Khổng lão ở nhà ?”

 

Trong đình trúc.

 

Trừu Vân Phi nhắm mắt, nửa dài ghế tre dài, hai tay gối gáy, hai chân vắt chéo, thong dong đung đưa một chân.

 

Nghe , từ từ mở mắt, đ.á.n.h giá ba , kiêu ngạo nhếch cằm lên, “Các ngươi ?”

 

“Vị tiểu công tử , xin hỏi Khổng lão ở nhà ? Chúng đến để đăng ký nhập học cho con.”

 

Ba , đoán phận của thiếu niên .

 

Thiếu niên trông chừng mười tuổi, ánh mắt kiêu ngạo.

 

Không lẽ là cháu trai của Khổng lão ?

 

Hạt Dẻ Nhỏ

“Đăng ký , trong.” Trừu Vân Phi đưa tay chỉ trong, gọi hai tiếng, “Tiểu thúc, tiểu thúc.”

 

Sau đó, từ trong nhà bước một bóng dáng ôn hòa.

 

Phu thê Lạc Vân tới, nét mặt kinh ngạc.

 

Lạc Vân mắt mở to: “Thiếu đông gia?”

 

Sở Hằng bưng , chút bất ngờ khi gặp hai ở đây, thấy Tiểu Bảo bên cạnh họ, lập tức hiểu .

 

“Hai vị đến đăng ký cho con ? Đi theo .”

 

“Không , Thiếu đông gia ngài ở đây?” Cố Thanh Sơn xoa gáy, “Ngài cũng là của tư thục ?”

 

“Không .”

 

Sở Hằng ôn hòa, ánh mắt lướt qua, đầy ẩn ý, “Giống như hai vị thôi, cũng đưa con đến đăng ký nhập học mà thôi.”

 

“Hừ!” Trừu Vân Phi hờn dỗi đầu .

 

Đừng tưởng ném đến cái trấn khỉ ho cò gáy , sẽ chịu khuất phục.

 

Lão cha đáng ghét!

 

Sở Hằng bất lực lắc đầu thở dài, ba : “Hai vị theo .”

 

Phu thê Lạc Vân kéo Tiểu Bảo, lòng đầy thắc mắc theo Sở Hằng.

 

Sở Hằng cũng giấu giếm, giải thích với họ, “tiểu tử là cháu trai , Trừu Vân Phi, do vài nguyên nhân mà tạm thời từ kinh thành nương tựa tiểu thúc đây.”

 

“Còn về việc tại ở đây... Khổng lão chính là phu tử , đúng , còn Lữ Bách Thanh, cũng chính là Huyện lệnh Thượng Hổ quận.”

 

Sở Hằng đột nhiên dừng , đầu Phu thê Lạc Vân đang hình như tượng gỗ, mỉm , “Vẫn tạ ơn Cố , đa tạ cứu tiểu chất nhà .”

 

Thông tin hết đến khác nổ tung bên tai.

 

Cố Thanh Sơn và Lạc Vân mãi mới lý giải ý trong lời .

 

Sở Hằng và Huyện lệnh đại nhân là sư !

 

Và lão của tư thục chính là thầy của họ!!!

 

Bốn đến hậu viện, chỉ thấy trong đình trúc một lão giả hơn năm mươi tuổi đang đó, chuyên tâm ván cờ mắt.

 

“Thầy ơi, một bạn của con đưa con đến đăng ký nhập học.”

 

Khổng Bá Văn Lạc Vân cùng các con, cuối cùng ánh mắt dừng Tiểu Bảo, vuốt chòm râu dê, hỏi: “Hài tử, con tên là gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-114-thon-mao-gia-xoa.html.]

Tiểu Bảo chút căng thẳng, nắm lấy tay Lạc Vân, nhưng nhanh chóng buông , hít một thật sâu, bước lên ngoan ngoãn thưa: “Bẩm , con tên là Cố Văn.”

 

Lời dứt, Lạc Vân và Cố Thanh Sơn kinh ngạc .

 

Khổng Bá Văn thấy rõ phản ứng của hai , hỏi: “Có gì ?”

 

Không đợi hai kịp gì.

 

Tiểu Bảo nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định : “Tiên sinh, con vốn họ Tống, họ là cữu phụ ,cữu mẫu của con. Nếu cữu cữu, con và tỷ tỷ lẽ sớm họ đ.á.n.h c.h.ế.t, đói c.h.ế.t , nên con là con của cữu phụ ,cữu mẫu, con họ Cố, họ Tống.”

 

Tiểu Bảo sang Cố Thanh Sơn đầy mong đợi: “Cữu cữu, ạ?”

 

Cố Thanh Sơn gật đầu: “Được.”

 

Mắt Lạc Vân nóng, cũng gật đầu theo: “ , các con đều là con của và Cữu cữu.”

 

“Tốt, Cố Văn.”

 

Xem là một hài tử câu chuyện.

 

Khổng Bá Văn hỏi nhiều, xoa đầu nhỏ của : “Biết chữ ?”

 

Tiểu Bảo ưỡn n.g.ự.c nhỏ: “Bẩm , con sẽ thuộc 《Tam Tự Kinh》 và 《Thiên Tự Văn》, chỉ thuộc mà còn , là do cữu mẫu con dạy.”

 

“Vậy khảo con nhé.”

 

Khổng Bá Văn hỏi vài câu hỏi đơn giản, Tiểu Bảo đều trả lời trôi chảy.

 

Khổng Bá Văn tán thưởng gật đầu: “Ừm, tồi.”

 

Việc ông nhận học trò vốn dĩ nghiêm khắc.

 

Chỉ cần trả tiền học, một tấm lòng yêu thích sách, dù là kẻ đần độn ông cũng nguyện ý dạy.

 

Thế nên Tiểu Bảo mắt thực sự khiến ông bất ngờ, ánh mắt trong veo, tư duy mạch lạc, quả là một hài tử thông minh.

 

“Học phí một năm ba lạng bạc, bao gồm sách vở. Bữa trưa bao một bữa, tiền lương thực mỗi tháng trả thêm tám mươi văn tiền, hoặc mỗi hai tháng giao hai mươi cân gạo. Ngày mười tám tháng Giêng khai giảng, hai vị thấy vấn đề gì ?”

 

Lạc Vân vội vàng gật đầu: “Không vấn đề gì.”

 

“Ừm.” Khổng Bá Văn vuốt râu.

 

phu thê hai mắt chỉ là cữu phụ ,cữu mẫu của Tiểu Cố Văn, đối với nhà nông mà , nuôi một học hề dễ dàng.

 

Huống hồ còn con ruột.

 

Có thể sảng khoái như , thực sự hiếm .

 

Khổng Bá Văn liên tục gật đầu: “Phải cố gắng học hành, đừng phụ lòng ân tình của cữu phụ ,cữu mẫu con.”

 

Tiểu Bảo gật đầu: “Vâng!”

 

Sau khi giao tiền xong, Lạc Vân cùng các con cũng tiện quấy rầy, cáo từ Khổng Bá Văn và Sở Hằng.

 

“Hôm nay tiện, cơ hội sẽ hậu tạ các vị chu đáo.”

 

Hai , Sở Hằng là chuyện họ cứu tiểu công tử.

 

Xem , tình cảm của họ dường như khá ...

 

Ba về sân .

 

Trong đình trúc còn bóng dáng Sở Vân Phi, đối mặt họ là một lão phụ nhân xách giỏ tre đựng rau .

 

Lão phụ nhân vóc dáng , khóe mắt vài nếp nhăn, tóc đen búi gọn gàng, ngay ngắn, cài một chiếc trâm hoa mai thanh nhã.

 

Đi đường ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đoan trang đại khí.

 

Thấy trong nhà khách, còn dẫn theo hài tử.

 

Tôn Vân Anh cũng lấy lạ, chắc cũng là đến tìm lão gia nhà để học.

 

Khóe miệng cong lên, lễ phép gật đầu với ba đang tới.

 

Hai cũng lễ phép cúi đầu chào .

 

Tiểu Bảo cất giọng mềm mại: “Chào bà ạ.”

 

Tôn Ngọc Anh hiền từ: “Tiểu oa nhi, con chào.”

 

Nhìn bóng lưng Tôn Ngọc Anh, Lạc Vân đoán: “Đây chắc hẳn là phu nhân của Khổng lão nhỉ? Khí chất trông như tiểu thư thế gia .”

 

Cố Thanh Sơn xoa xoa mũi: “Vị Khổng lão cũng chẳng giống bình thường, nương tử, lẽ chúng đến đúng nơi .”

 

Lạc Vân vô cùng tâm đắc.

 

 

Loading...