Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 119: Khổ dịch bốn năm.
Cập nhật lúc: 2025-10-21 23:04:30
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Việt bắt đến nha môn, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.
Tàng trữ Ngũ Thạch Tán, còn g.i.ế.c bất thành.
Bị phán đ.á.n.h ba mươi đại bản, khổ dịch bốn năm.
Gia đình họ Lý, đặc biệt là Lý Tiểu Liên, căm hận Ngô Việt đến nghiến răng nghiến lợi, phán quyết , trong lòng vơi bớt vài phần.
Không lâu .
Tại Ngô phủ.
Ngô phu nhân lóc với Ngô lão gia đang ghế thái sư: “Lão gia, Việt nhi từ nhỏ nuông chiều, chịu nổi khổ ! Chàng gửi thư cho nhị cô nương, bảo nàng nghĩ cách ?”
Ngô gia nhị tiểu thư là thất của Tri phủ Thanh Châu.
Có mối quan hệ , chẳng lẽ còn thể khiến một huyện lệnh nhỏ nể mặt ?
Ngô lão gia , hận sắt thành thép mà ném lá thư trong tay qua: “Ngươi tưởng cách nghĩ qua ? Tự xem !”
Phu nhân Ngô mở thư, là do nhị cô nương Ngô gia phái đưa tới.
Hạt Dẻ Nhỏ
Trong thư rõ, huyện lệnh Thượng Hổ quận Lữ Bá Thanh là lang nhi của tân nhậm Binh bộ Thượng thư, là cương trực công chính, thanh liêm nghiêm minh.
Việc thực sự khó giải quyết, lòng cũng vô lực!
Ý ngoài lời, Lữ Bá Thanh tuy chỉ là một tiểu huyện lệnh, nhưng gia thế hề thấp.
Nói trắng là đến Thượng Hổ quận để “độ kim”.
Không thể đắc tội!
“Ta cả ngày ở bên ngoài hồ đồ, sớm muộn gì cũng xảy chuyện. Ngươi cố chấp cả ngày che chở , đều ‘từ mẫu đa bại nhi’, giờ ngươi hài lòng ?”
“Lão gia!” Phu nhân Ngô vẻ mặt ủy khuất, đau khổ , “Thiếp chỉ một lang nhi như , chẳng lẽ thật sự quản nữa ? Nếu lang nhi chịu nổi....”
“Bất quá bốn năm, ngươi nên cầu trời khấn Phật đầu vẫn còn nguyên vẹn, cứ để chịu chút khổ, nhân cơ hội tự kiểm điểm bản ! Chuyện thành định cục, ngươi đừng loạn nữa.”
Ngô lão gia hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn dậy, phất tay áo bỏ .
Nói tiếp về Chung Quế Hoa.
Chuyện của Ngô Việt, nàng tham gia nhiều, nhiều nhất là đ.á.n.h ẩu đả, lừa gạt mà hít một chút Ngũ Thạch Tán.
Ân oán với Lý Tiểu Liên chính là vấn đề riêng tư.
Nha môn thể nhúng tay .
Sau nàng Ngô Việt uy hiếp, cùng mưu hại Lý Nhị Lang.
Cuối cùng cũng phán đ.á.n.h hai mươi đại bản.
Như , Chung Quế Hoa hủy hoại danh tiếng, chuyện nàng cấu kết với Ngô Việt cũng đồn thổi khắp nơi.
Người nhà cũng còn mặt mũi để nàng ở , bao lâu , đem nàng bán cho một gã góa nương tử ở cách hai thôn kế thất.
Còn Lý Nhị Lang, hại đến hôn mê bất tỉnh.
Toàn bộ sự việc , trong một thời gian dài, trở thành chuyện phiếm bữa của dân làng Cổ Thạch thôn.
Đó là chuyện .
Thanh Châu.
Ngô di nương bưng một cái chén hầm phòng, ôn nhu với nam tử hơn ba mươi tuổi bàn: “Đại nhân, hầm t.h.u.ố.c bổ cho .”
Liễu Trung Viễn đang cúi đầu công văn, cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt : “Để sang một bên .”
“Vâng.”
Ngô di nương đặt chén hầm lên bàn, mở nắp múc một bát đưa tới.
Liễu Trung Viễn đặt bút xuống, nhận bát dựa ghế, ăn hỏi: “Chuyện của cháu Ngô Việt, ngươi rõ với nhà .”
Ngô di nương khẽ cúi thi lễ, “Vì đứa cháu bất tài , quấy rầy đại nhân. hồi âm rõ, chuyện cứ thế bỏ qua. Việt nhi tính tình ngoan cố, đến lúc nhận chút giáo huấn .”
Liễu Trung Viễn bưng bát, gật đầu, “Như là .”
“Cựu Binh bộ Thượng thư khám nhà, e rằng bàn tay của Tam vương gia, mà tân nhiệm Lữ Thượng thư rõ ràng là một phe với Tam vương gia. Vị Lữ Thượng thư đó nổi tiếng cương trực công chính, nghiêm thủ giáo điều, còn về lang nhi .... e rằng còn hơn thế nữa.”
Liễu Trung Viễn ngẩng đầu uống cạn một , còn quên chép miệng một cái.
“Ừm, bất luận ai cũng dễ chọc! Nếu là đây, tuyệt đối sẽ khoanh tay chuyện của cháu Ngô Việt, ngươi hiểu ?”
Ngô di nương lau khóe mắt, cúi mày thuận mắt : “Thiếp hiểu, tuyệt đối dám oán trách đại nhân! Thiếp là cô cô, từ nhỏ cũng thương Việt nhi, chung là đành lòng để chịu cái tội khổ dịch .”
Trước đây Ngô Việt cũng ít gây họa, đ.á.n.h ẩu đả, khắp nơi lừa gạt lương gia phụ nữ.
Dù báo án đến nha môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-119-kho-dich-bon-nam.html.]
Tiền nhiệm huyện lệnh vì mối quan hệ với Tri phủ Thanh Châu, việc xử lý Ngô Việt luôn đấy.
Mà Lữ Bá Thanh là tân nhậm nửa năm .
Giờ đây khác xưa .
Hôm nay.
Cát Vị Trai phái ba vị điểm tâm sư phụ tới tận nhà, học món điểm tâm mới.
Điều khiến Lạc Vân và ngờ tới là Sở Hằng đích dẫn sư phụ tới cửa, bên cạnh còn Sở Vân Phi cùng.
Sở Hằng cho mang lễ vật mang tới trong.
Lạc Vân gãi đầu, “Thiếu đông gia quá khách khí , lâu đây huyện lệnh đại nhân mới phái tới tặng lễ!”
Sao mà dám nhận cho ?
Sở Hằng ôn hòa mỉm , “Sư là sư , là . Bất kể chuyện của tiểu điệt nhi, so với những lợi ích mà phương t.h.u.ố.c điểm tâm của ngươi mang cho Cát Vị Trai, chút lễ vật chỉ là một chút thành ý nhỏ bé mà thôi.”
Đã Sở Hằng như .
Lạc Vân đành nhận.
Lần phương t.h.u.ố.c điểm tâm mới nàng đưa là bánh nướng phồng.
Các sư phụ điểm tâm kinh nghiệm đồ ngọt kiểu Tây, nhiều bước đều là vạn biến bất ly kỳ tông.
Lạc Vân cũng tốn nhiều tâm sức để dạy.
Chẳng mấy chốc, bánh nướng phồng xong.
Mới lò dẻo dẻo dính dính, mềm xốp vô cùng.
Vừa vặn dùng điểm.
Lạc Vân, Cố Thanh Sơn, Sở Hằng, ba trong phòng khách nhâm nhi và tán gẫu.
Trong hậu viện.
“Tiểu thỏ con, ngươi đáng yêu như nhất định ngon miệng! Thế nào? Có theo tiểu gia về nhà ?”
Sở Vân Phi c.ắ.n bánh nướng phồng trong tay, đắn mà xổm chuồng thỏ trêu ghẹo thỏ con.
Vị ngọt ngào và dẻo dẻo dính dính lan tỏa đầu lưỡi.
Khoảng thời gian , ăn chán ngấy điểm tâm của Cát Vị Trai .
bánh nướng phồng so với các loại điểm tâm , là một cảm giác mới.
Sở Vân Phi nhịn mà ăn từng miếng lớn, miệng phình to.
“Đại ca ca, là ai ạ!”
Một giọng non nớt mà ngọt ngào vang lên.
“Khụ khụ khụ khụ!”
Sở Vân Phi dọa cho giật , một miếng bánh nướng phồng lớn còn kịp nuốt xuống, nghẹn , sức đ.ấ.m ngực, ho đến đỏ bừng mặt mũi.
Đại Bảo chạy lon ton tới giúp vuốt lưng, ngữ khí đầy xin , “Xin , đại ca ca, con cố ý dọa , chứ?”
“Này, ngươi...”
Sở Vân Phi hít sâu một , vui vẻ gì mà đầu , thấy tiểu cô nương nhỏ nhắn, trắng hồng mặt, đồng tử chợt mở lớn.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo trắng nõn, còn mang theo vẻ bầu bĩnh đáng yêu.
Một váy nhỏ màu hồng phấn, phía lưng đeo một cái giỏ trúc nhỏ, đầu là búi tóc phi tiên do Lạc Vân vấn, cài một đôi hoa châu bướm màu hồng, theo động tác của nàng mà cánh bướm lay động...
“Đại ca ca, chứ?”
Đại Bảo mím đôi môi nhỏ màu hồng, vẻ mặt lo lắng mà nghiêng đầu.
Ngoan ngoãn đáng yêu tới cực điểm....
Sở Vân Phi chột thu hồi ánh mắt, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng đến tận gốc cổ.
Sau đó đột ngột dậy, chạy mất....
Đại Bảo đặt giỏ trúc nhỏ xuống, xổm chuồng thỏ, đếm lượng thỏ con, hiểu mà gãi gãi cái đầu nhỏ.
Số lượng thỏ con giảm .
Vẫn là mười con.
Đại ca ca vẻ như chuyện chứ?