Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 125: Là một kỳ nhân.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 21:48:15
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong lòng nàng vẫn rõ ràng.

 

Hôm nay mới khai trương, ưu đãi, thêm tâm lý hiếu kỳ của khách nhân, mới tiền thu .

 

Đợi đến khi sức nóng giảm bớt, thì chắc như .

 

Về còn ngừng đổi mới, nắm chắc dày của khách hàng.

 

Hiện giờ hạn chế nguyên liệu, nhiều hương vị đều .

 

Ví dụ như vị cà chua...

 

mà, cà chua sắp nàng trồng .

 

Bởi việc mắt hương vị mới sẽ còn xa nữa.

 

Cứ như .

 

Tân điếm khai trương.

 

Khách khứa tấp nập, các buổi đều đầy ắp.

 

Phu thê Lạc Vân, mỗi ngày đều sẽ đến điếm trấn giữ.

 

Cho đến sáu ngày , sức nóng mới dần dần giảm xuống.

 

Huyện thành.

 

Mã xa dừng một tòa phủ .

 

Rèm vén lên.

 

Phượng Khanh Nguyệt nhanh nhẹn nhảy xuống mã xa, lơ đãng vươn vai một cái, Phủ Lữ mặt: “Điện hạ, chúng đêm nay sẽ nghỉ chân ở đây ?”

 

Doanh Thiên Tuyệt bước xuống mã xa, đến bên cạnh: “Đây là phủ của Huyện lệnh Thượng Hổ Quận.”

 

Mấy ngày nay, một đoàn đến Thanh Châu.

 

Công việc tất, cuối cùng trở về đây.

 

Phượng Khanh Nguyệt đôi mắt linh động đảo quanh: “Ta chợt nhớ còn việc cần , Điện hạ, xin cáo lui một lát nha.”

 

Vừa mới , túm lấy cổ áo .

 

Doanh Thiên Tuyệt nhàn nhạt nhướng mày: “Nếu bổn vương nhớ lầm, đây là đầu tiên nàng đến Thượng Hổ Quận, thể chuyện gì mà nhất định rời ngay bây giờ?”

 

Phượng Khanh Nguyệt khuôn mặt xinh phồng lên, đôi mắt trừng đầy bất mãn mà buộc tội: “Điện hạ, rõ ràng , khi trở về sẽ ăn cá nướng mà!”

 

Doanh Thiên Tuyệt khẽ nhíu mày: “Chỉ thèm ăn thôi ?”

 

Kỳ thực mà ...

 

Hắn chán ghét ăn cá.

 

Thật lòng đó!

 

“Rất thèm! Nếu ăn, đêm nay sẽ thể ngủ ngon!”

 

Phượng Khanh Nguyệt bĩu môi, đôi mắt trông mong .

 

Doanh Thiên Tuyệt cảm thấy đau đầu, đang định thỏa hiệp.

 

Lữ bá dẫn vội vàng đến nghênh đón, cung kính hành một đại lễ: “Vương gia Vương phi, đại nhân nhà chờ đợi lâu.”

 

Thôi.

 

Nếu nữa thì lễ phép.

 

Phượng Khanh Nguyệt đành theo trạch viện.

 

“Điện hạ.”

 

Hai nam tử trẻ tuổi đang chờ ở đó.

 

Một lông mày đậm mắt to, ngũ quan đoan chính, mặc quan phục, hẳn là Huyện lệnh Thượng Hổ Quận .

 

Còn một khác, lông mày mắt tuấn tú ôn hòa, mang ba phần ý , Phượng Khanh Nguyệt nhận đang đ.á.n.h giá , trong lòng thầm đoán phận của .

 

“Ngươi tin tức cũng nhanh nhạy thật đó.”

 

Doanh Thiên Tuyệt lạnh lùng liếc Sở Hằng, lời là hướng về , nhưng tầm mắt dán chặt biểu cảm gương mặt Phượng Khanh Nguyệt.

 

Sở Hằng khóe môi cong lên, trêu chọc : “Ta nhớ Điện hạ vô cùng sâu sắc, từ miệng sư Điện hạ sắp đến, liền mắt mong mỏi chạy tới!”

 

Hắn đầu Phượng Khanh Nguyệt, gật đầu mỉm : “Chắc hẳn vị chính là Tam Vương phi tương lai, thất kính thất kính!”

 

Phượng Khanh Nguyệt khan hai tiếng: “Điện hạ, vị là ai ?”

 

“Sở Hằng, gia tộc là hoàng thương, chính là ông chủ của Cát Vị Trai.”

 

Doanh Thiên Tuyệt chằm chằm nàng, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo: “Sao? Nàng lời nào ?”

 

Nam Viễn bẩm báo, nàng từng phái dò la kẻ Cát Vị Trai.

 

“…Ta gì chứ?”

 

Phượng Khanh Nguyệt ngập tràn nghi vấn, vẻ mặt bối rối giống giả vờ.

 

Doanh Thiên Tuyệt ?

 

Nàng hiểu đang gì?

 

“Không gì.”

 

Doanh Thiên Tuyệt liếc Sở Hằng cũng đang khó hiểu, sắc mặt hơn nhiều.

 

“Được , Điện hạ. Thấy các ngươi còn việc cần thương nghị, đây!”

 

Cũng chẳng đợi Doanh Thiên Tuyệt gì, sợ chuyện quái gở nào nữa, Phượng Khanh Nguyệt vội vàng xách váy bỏ chạy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-125-la-mot-ky-nhan.html.]

Lữ Bách Thanh bóng lưng nàng: “Tam Vương phi tương lai quả là một kỳ nhân.”

 

Nghe là một kẻ si tình, suýt nữa Điện hạ c.h.é.m c.h.ế.t.

 

Giờ đây đạt thành sở nguyện.

 

Chẳng lẽ Điện hạ cuối cùng tấm lòng thành của Phượng Khanh Nguyệt cảm động.

 

Cho nên chấp nhận nàng?

 

Dù hôn ước là Thánh thượng ban chiếu chỉ, nhưng nếu Doanh Thiên Tuyệt gật đầu, ai thể cưỡng ép Tam Vương gia quyền khuynh triều chính?

 

“Một con mèo ham ăn thì đúng là .”

 

Doanh Thiên Tuyệt hề nhận , khi câu , mặt thoáng hiện một tia cưng chiều.

 

Sở Hằng và Lữ Bách Thanh thấy rõ mồn một.

 

Trong lòng hiểu rõ.

 

Xem , Phượng Khanh Nguyệt trong lòng Điện hạ thật sự tầm thường.

 

Lữ Bách Thanh hỏi: “Điện hạ, Vương phi đây là ? Hay là phái theo?”

 

“Không , chẳng qua là đến quán cá nướng thôi.”

 

Sở Hằng chỉ nhướng mày.

 

Thật khéo !

 

Giờ Mùi.

 

Lạc Vân liếc tiệm, khách hơn nửa.

 

Sự náo nhiệt bằng mấy ngày đầu khai trương.

 

Sợ nguyên liệu bán hết, hôm nay các món ăn dự trữ trong bếp chỉ bằng một nửa so với ngày đầu tiên.

 

Tiễn đợt khách , nguyên liệu cũng bán hết.

 

Mấy ngày nay các hoả kế mệt phờ , đóng cửa tiệm sớm nghỉ ngơi.

 

Từ ngày mai, hai cũng tạm thời đến tiệm nữa.

 

Về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

 

“phu quân, chúng phố dạo một chút , xem thứ gì cần mua ?”

 

Cố Thanh Sơn gật đầu: “Được.”

 

Bỗng nhiên.

 

Phòng riêng ở lầu hai truyền đến một trận xôn xao.

 

Một giọng nữ chói tai từ phòng riêng vọng , thẳng xuống lầu .

 

“Tiểu thư, tiểu thư chứ? Đừng dọa nô tỳ, mau , cứu mạng!!”

 

Lâm tiểu thư hô hấp dồn dập, nước mắt ngừng chảy, cảm thấy thể thở nổi, cũng nên lời, chỉ thể phát âm thanh như hen suyễn.

 

Nha bên cạnh vỗ lưng thuận khí cho nàng, gấp gáp đến chảy nước mắt: “Tiểu thư, , , lập tức tìm đại phu!”

 

Đường chưởng quỹ dẫn đầu chạy : “Đây là chuyện gì ?”

 

Nha chỉ đĩa cá nướng ớt ngâm bàn: “Tiểu thư sặc , bây giờ?”

 

Ngay khi tiểu thư sặc, nàng vội vàng uống nhiều , nhưng tác dụng gì, ngược hô hấp càng trở nên dồn dập hơn.

 

Lạc Vân và Cố Thanh Sơn thì thấy nàng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khỏi giật .

 

Thông thường khi sặc, nên lập tức thực hiện phương pháp Heimlich.

 

nàng đang mang thai.

 

Cố Thanh Sơn lẽ sẽ , nhưng thời đại nam nữ khác biệt nghiêm trọng đến ...

 

Tính mạng con là trọng đại!

 

“phu quân...”

 

“Để !”

 

Một bóng xinh vụt hiện, nhanh chóng đến phía Lâm tiểu thư, từ phía ôm lấy nàng.

 

Nha thần sắc ngây ngốc: “Ngươi là ai? Ngươi gì?”

 

Lạc Vân đồng tử co rút, kinh ngạc Phượng Khanh Nguyệt đột nhiên xuất hiện: “Ngươi, ngươi...”

 

Phượng Khanh Nguyệt nhe răng : “Cứu .”

 

Nói đoạn, một tay nắm quyền, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y đang nắm quyền, đó ấn mạnh bụng Lâm tiểu thư.

 

Ngực Lâm tiểu thư phập phồng kịch liệt.

 

Lâm tiểu thư đột nhiên cảm thấy thể tống , một trận buồn nôn ập đến nàng nôn một hạt tiêu.

 

Sau đó liên tục nôn khan mấy , tống một chuỗi , giống như một con cá rời nước quá lâu nay về nước.

 

“Cô nương, đa tạ ngươi cứu !”

 

Cuối cùng cũng thể thở !

 

Lâm tiểu thư thở hổn hển từng ngụm lớn.

 

Phượng Khanh Nguyệt xua tay: “Không gì, ngươi là do co thắt đường hô hấp gây bởi sặc hạt tiêu, cẩn thận hơn.”

 

“Ta, .”

 

Nhớ khoảnh khắc cận kề cái c.h.ế.t , Lâm tiểu thư một trận sợ hãi.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Loading...