Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 128: Nhân Sinh Doanh Gia.
Cập nhật lúc: 2025-10-22 21:48:18
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi từng nghĩ rằng, với thủ của ngươi, nên tiền đồ và hoài bão lớn hơn ?”
Cố Thanh Sơn từ từ lắc đầu, kiên định : “Bẩm đại nhân, chỉ là một hán tử thôn dã bình thường, hoài bão duy nhất là sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc bên nương tử con.”
“Mỗi một chí hướng.” Doanh Thiên Tuyệt gật đầu, thêm gì nữa.
Lữ Bá Thanh rõ mồn một cuộc đối thoại của hai .
Hạt Dẻ Nhỏ
Y tuy theo nghiệp văn, nhưng là của thế gia đại tộc, võ học cũng hề bỏ bê.
Nghe Doanh Thiên Tuyệt tán dương Cố Thanh Sơn như , tức thì hứng thú dâng trào, đề nghị hai bên cùng tỷ thí võ công.
Doanh Thiên Tuyệt nhướng mày, cảm thấy đề nghị , nhưng bất đắc dĩ nhớ tới lời dặn dò của Phượng Khanh Nguyệt, dùng nội lực.
Lữ Bá Thanh kéo Sở Hằng, Nam Uyên, còn chọn thêm mấy vị võ hộ cường tráng đến sân luyện võ.
Doanh Thiên Tuyệt khóe miệng cong lên, kết quả trận tỷ võ , rõ ràng chút hồi hộp.
Sức mạnh áp đảo một phía, y hứng thú.
Trở về tiểu các lầu, y thưởng sách.
Ánh mắt liếc qua, y thoáng thấy bóng dáng quen thuộc trong gian sương phòng với hai cánh cửa sổ mở rộng ở sân .
Nheo mắt , Doanh Thiên Tuyệt đặt sách xuống, dậy trong phòng.
Chỉ thấy Lạc Vân lưng cửa sổ, Phượng Khanh Nguyệt mặt nàng đang nắm tay nàng gì đó, đó tiến lên đóng cửa sổ, cái đầu nhỏ còn cảnh giác quanh.
Sau đó cánh cửa sổ đóng , che khuất tầm .
Doanh Thiên Tuyệt ánh mắt thâm trầm, như ma xui quỷ khiến, hai chân nhấc lên, bay vút xuống sân, ngưng thần nín thở.
Cửa sổ đóng , phòng khóa trái.
Phượng Khanh Nguyệt nắm tay Lạc Vân, “Vân nương, bây giờ sẽ đưa nàng gian kiểm tra, nàng chuẩn sẵn sàng ?”
Lạc Vân ánh mắt trong veo, vẻ mặt đầy mong đợi, “Chuẩn sẵn sàng , Tiểu Nguyệt, phiền nàng .”
“Chúng là tỷ , khách khí gì, nào, nhắm mắt .”
Lạc Vân ngoan ngoãn nhắm mắt, khi mở mắt nữa, nàng phát hiện đang trong một bệnh viện.
Mắt Lạc Vân mở to.
Cái, cái , kiến trúc y hệt bệnh viện thời hiện đại!
Hai ở nơi giống như tầng một của bệnh viện, yên tĩnh, mùi t.h.u.ố.c khử trùng khó chịu.
“Đây chính là gian bệnh viện của , tổng cộng ba tầng, đủ loại thiết y tế tiên tiến đều ,” Phượng Khanh Nguyệt nắm tay Lạc Vân dạo quanh.
Tầng một chứa thuốc, chia thành khu Đông y và khu Tây y.
Phượng Khanh Nguyệt thử lấy một lọ t.h.u.ố.c cảm từ giá t.h.u.ố.c xuống.
Sau đó Lạc Vân thấy, chỗ trống ngay lập tức bổ sung một lọ t.h.u.ố.c cảm y hệt.
May mà nàng cũng là từng trải, nên thấy quá kinh ngạc.
Hai thang máy lên tầng hai, nơi đây là các phòng khám bệnh, phòng siêu âm B, phòng X-quang, phòng CT, phòng phẫu thuật, phòng truyền dịch.
Tầng ba là khu điều trị nội trú, phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi.
“Thật khiến hoài niệm.”
Hai ngoài phòng siêu âm B, Lạc Vân nhịn cảm thán.
“Chẳng !” Phượng Khanh Nguyệt kìm mà than thở, “Không thể ngờ, ngày tìm thấy nỗi nhớ nhà trong bệnh viện.”
Phượng Khanh Nguyệt siêu âm 4D cho Lạc Vân, điều khiến kinh ngạc là, màn hình hiển thị hai hình hài nhỏ bé, đang nhắm mắt ngủ say.
“Thì là song sinh.” Phượng Khanh Nguyệt ghé sát màn hình, ngay lập tức xác nhận giới tính của bảo bối, “Trời ạ, còn là long phượng thai! Tiểu Vân, nàng thấy ?”
“Ừm, thấy !”
Chẳng trách bụng nàng lớn hơn những sản phụ khác cùng kỳ.
Lạc Vân sờ lên cái bụng tròn xoe của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-128-nhan-sinh-doanh-gia.html.]
Nàng con , mà là hai ngươi!
Khóe môi nàng bất giác cong lên, càng lúc càng mong chờ sự đời của các tiểu bảo bảo.
Nam Viễn đến gác lầu, phát hiện chủ tử của biến mất, trái thấy mái nhà sân viện xa, một bóng đang ẩn .
Ban đầu còn tưởng là kẻ gian nào lén lút lẻn ?
Định thần kỹ, bóng hình chút quen thuộc, xem xét cẩn thận nữa, ‘kẻ gian’ chính là vị chủ tử tôn quý bất phàm của …
Khóe miệng Nam Viễn giật giật, Vương gia đây là đang trò gì ?
Chẳng lúc , Doanh Thiên Tuyệt, khi tận mắt thấy hai sống sờ sờ trong phòng bỗng chốc biến mất tại chỗ, nội tâm dấy lên sóng to gió lớn, khó mà tin .
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?
Trước đây, cố ý bỏ qua đủ điều kỳ lạ xảy Phượng Khanh Nguyệt.
Tính tình đột ngột đổi, còn y thuật khó hiểu ....
Doanh Thiên Tuyệt mắt đen sâu thẳm, bay từ nóc lầu đáp xuống đất.
Hai bóng dáng xinh chợt hiện trong phòng.
“Chờ đến khi phu quân của ngươi ngươi mang song thai, hẳn là sẽ mừng rỡ bao?”
Phượng Khanh Nguyệt xuống một bên, cầm một miếng bánh ngọt lên, thản nhiên ăn.
Lạc Vân xuống bên cạnh, : “Với sự hiểu của về , đại khái sẽ lo lắng cho thể hơn, đó cứ quấn lấy ngươi hỏi đông hỏi tây.”
“Làm ơn , còn rắc cẩu lương mặt nữa.” Phượng Khanh Nguyệt trêu ghẹo, “Không thể nào ngược cẩu như thế !”
Lạc Vân nhịn che miệng , “Vậy còn ngươi thì ?”
“Ta ư?”
“Phải đấy!” Lạc Vân vẻ xem kịch , “Thành thật khai báo , ngươi và vị Tam thiếu gia quan hệ gì? Ta thấy cao quý bất phàm, lạnh lùng tựa băng sương, nhưng đối với ngươi, rõ ràng là khác biệt với khác.”
“Làm, thể? Ngươi nhất định lầm !” Phượng Khanh Nguyệt suýt nữa miếng bánh ngọt trong miệng nghẹn.
“Ai da! Nói thế nhé, hôn ước giữa và Doanh Thiên Tuyệt chẳng qua là đôi bên cùng lợi! Ta giải độc, gạt bỏ những phiền phức cần thiết, chỉ đơn giản thôi.”
“Chỉ thôi ư?”
Biểu cảm của Lạc Vân, rõ ràng là tin.
. Phượng Khanh Nguyệt gật đầu lia lịa, “Doanh Thiên Tuyệt là Tam Vương gia đương triều, quyền khuynh triều chính, khéo thể giải độc khó trị , nên thuận thế mà ôm lấy cái đùi vàng thôi!”
“Tả Tướng phủ đối với mà là nơi sói lang, ngày nào đó, nhất định rời .”
Nguyên chủ Phượng Khanh Nguyệt là đích nữ của Tả tướng, mẫu nàng, tức là nguyên phối của Tả tướng, qua đời khi nguyên chủ còn nhỏ.
Tra cha nhị phòng, tam phòng, tứ phòng thất, kèm theo một đống con cái, tranh quyền đoạt lợi, lừa gạt lẫn .
Tính tình nàng vốn nhàn tản, ham , vô cầu, điều nàng mong , chẳng qua là thể sống một cuộc đời tùy tâm sở dục, tự do tự tại.
Phượng Khanh Nguyệt thở dài thườn thượt: “Những gia đình quyền quý hầu môn đều là nơi ăn thịt nhả xương cốt, khó khăn lắm mới nhặt về một cái mạng, cơ hội đương nhiên là trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu.”
18. “Ta ngược ngưỡng mộ ngươi, chỉ sự nghiệp thành công, còn phu quân con cái, cuộc sống ấm êm, công công, bà bà quản giáo, tự do tự tại.”
Phượng Khanh Nguyệt liên tục gật đầu, “Ừm, đúng là thắng cuộc trong đời !”
Không như nàng, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng thể tự quyết định.
Nếu ôm lấy cái đùi vàng Doanh Thiên Tuyệt , chắc gia tộc ép buộc liên hôn với kẻ ưa!
Phim truyền hình chẳng đều diễn như !
Lạc Vân nàng xong, cũng cảm thấy so sánh thì quả thực hơn nhiều.
Chỉ là khi mới xuyên qua đó, chịu một chút khổ sở.
“Tiểu Nguyệt, tuy rằng và phu quân phận bình thường, nhưng nếu chỗ nào cần dùng đến chúng , ngươi nhất định đấy nhé.”
Phượng Khanh Nguyệt hớn hở mở lời, “Cứ yên tâm ! Chỉ cần giải độc của Doanh Thiên Tuyệt, sẽ đáp ứng một yêu cầu.”
“Khi đó sẽ cùng giải trừ hôn ước, và để bảo hộ một đời bình an.”