Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 129: Ngươi rốt cuộc là ai?
Cập nhật lúc: 2025-10-22 21:48:19
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Vân bừng tỉnh: “Như ngươi thể khôi phục tự do, của Tả Tướng phủ cũng dám gây phiền phức cho ngươi.”
Trên mặt nàng chút chần chừ, “, ngươi thật sự cho rằng Tam Vương gia sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi ư?”
Phượng Khanh Nguyệt gãi đầu, “Tại ? Doanh Thiên Tuyệt vốn dĩ ghét , giữ bên cạnh, chẳng qua là vì, chỉ mới thể chữa khỏi độc của .”
“Độc giải, hôn ước cũng giải trừ, còn thể tìm một Tam Vương phi xinh đoan trang, hợp ý .”
Phượng Khanh Nguyệt khoanh tay ngực, bực bội bất bình, “Nghĩ thế nào cũng là chịu thiệt thòi! Lẽ lừa gạt thêm ba vạn trăm nghìn lượng bạc mới !”
Lạc Vân bật thành tiếng, “Trong gian của ngươi vô d.ư.ợ.c phẩm, chỉ cần ngươi , tiền tài sẽ cuồn cuộn đổ về.”
Nào như nàng, khổ sở vất vả kiếm điểm tích lũy, còn tính toán chi li khi sử dụng.
Phượng Khanh Nguyệt gãi đầu: “Hừ, như thì mất ý nghĩa phấn đấu .
…Mặc dù nàng là cá ướp muối, mục tiêu phấn đấu gì.
Một lát .
Giọng Phượng Khanh Nguyệt vang lên, “....Chuyện là thế đấy, vì Phượng Khanh Nguyệt vốn dĩ c.h.ế.t , c.h.ế.t nợ tiêu, thì thứ khi nàng sống đều liên quan đến .”
Lạc Vân gật đầu: “Mặc kệ khác nghĩ thế nào, hãy sống vì chính .”
Phượng Khanh Nguyệt nắm lấy tay nàng, đùa rằng, “Đến lúc đó đành đến nương nhờ ngươi, ngươi nhất định thu nhận đấy nhé!”
Lạc Vân gật đầu.
“Lão thiên tặc đối với vẫn tệ, thể ở dị thế tìm một .” Phượng Khanh Nguyệt nhịn chống nạnh lớn.
“Tiểu Vân, nhé, dì của hai hài tử!”
“Được.”
Lạc Vân khẩn thiết kể tin tức về đứa trẻ cho Cố Thanh Sơn, cùng Phượng Khanh Nguyệt rời khỏi phòng.
Ở khúc quanh, một hình cao quý như ngọc bước .
Doanh Thiên Tuyệt đồng tử sâu thẳm như vực, chằm chằm bóng lưng Phượng Khanh Nguyệt đang xa, mặt âm trầm đến mức thể nhỏ nước.
Đôi bên cùng lợi... rời ... c.h.ế.t nợ tiêu... dị thế!
Một loạt từ ngữ, tựa như một tiếng sét kinh hoàng giáng xuống màng nhĩ của .
Doanh Thiên Tuyệt rõ mồn một cuộc đối thoại trong phòng, hai tay nắm chặt, trong lòng nghẹn đến khó chịu!
Phượng Khanh Nguyệt, ngươi rốt cuộc là ai!
Sau khi tin tức nương tử mang song thai, Cố Thanh Sơn đầu tiên sững sờ hai giây, đó mặt mày lộ vẻ cuồng hỉ, hận thể ôm lấy Lạc Vân mà xoay vòng vòng, nhưng khi bình tĩnh , tràn đầy lo lắng.
“Phượng tiểu thư, nương tử của hiện giờ thể thế nào? Có thích hợp mang song thai ? Khi sinh liệu nguy hiểm ? Có điều gì cần chú ý …”
Một loạt câu hỏi dồn dập ập đến, Phượng Khanh Nguyệt đau cả đầu, ánh mắt Lạc Vân tựa như đang , thôi , quả nhiên ngươi đoán trúng!
Nàng hắng giọng, “Thân thể Tiểu Vân hiện tại mà , vẫn khá .”
“Hiện tại ư?”
Ý là lẽ sẽ tình huống xảy ?
Cố Thanh Sơn nhíu chặt mày.
“Quan trọng nhất là phòng ngừa thiếu máu, hấp thu đầy đủ dinh dưỡng, giai đoạn thì định kỳ khám thai, hiện tại là giữa thai kỳ, thể bộ thích hợp.”
Phượng Khanh Nguyệt đầu với Lạc Vân, “Tiểu Vân, ngươi cần lo lắng, chuyện đây, chờ giải quyết xong chuyện ở kinh thành sẽ đến ở cùng ngươi.”
Lạc Vân mặt mày cảm động: “Đa tạ ngươi, Tiểu Nguyệt! Có ngươi ở đây liền yên tâm .”
Dẫu điều kiện sinh nở ở thời đại thực sự quá lạc hậu và sơ sài, lo lắng là giả dối.
Hạt Dẻ Nhỏ
Cố Thanh Sơn biểu thị chút chua xót: “Nương tử, còn nữa mà.”
Lạc Vân rạng rỡ hạnh phúc.
Chờ khi Lạc Vân và bọn họ về đến thôn.
Hơn năm giờ chiều.
Cố Thanh Sơn xách đồ ăn đến phòng bếp, chuẩn tự tay hai món mà nương tử yêu thích.
Tiểu Bảo tan học giờ Thân, cùng Đại Bảo mỗi đứa khiêng một cái ghế đẩu nhỏ, đang bên cạnh Lạc Vân xoa bóp chân cho nàng, còn chuyện với tiểu bảo bảo trong bụng.
Có lẽ là do bụng càng ngày càng lớn.
Tần suất nhà xí dần trở nên nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-129-nguoi-rot-cuoc-la-ai.html.]
Chẳng , cách đây một nén nhang mới tiểu tiện xong, giờ khắc cảm giác buồn tiểu.
Lạc Vân về phòng nhà xí.
Vừa khéo, Thẩm thị xách một cái giỏ bước .
Đại Bảo, Tiểu Bảo gọi: “Lý Tam nãi nãi.”
Thẩm thị xoa xoa cái đầu nhỏ của hai hài tử, từ trong giỏ quả lấy hai quả chuối, “Này, Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con ăn cơm ?”
Đại Bảo chậm rãi lắc đầu: “Vẫn ăn, Lý Tam nãi nãi, những trái cây mang về , trong nhà chúng đều .”
Chuyện Lý Nhị Lang gây ồn ào khắp nơi.
Ngay cả trẻ con trong thôn cũng , lang nhi Lý Tam nãi nãi hôn mê bất tỉnh, cần nhiều bạc để chữa bệnh.
Hiện giờ trong nhà cũng thiếu chút trái cây .
Chi bằng giữ tự bán lấy tiền.
Thẩm thị thở dài: “Chẳng qua là đồ ở cửa hàng bán hết, đáng gì , cữu mẫu và cữu cữu của các con cứu Nhị Lang và Tiểu Liên của , dù bắt trâu ngựa báo đáp cũng cam lòng.”
Trong nhà hiện giờ cũng chẳng còn thứ gì , những trái cây chỉ là một chút tấm lòng mà thôi.
Nói đoạn, bà nhét cái giỏ quả tay Đại Bảo rời .
Lạc Vân từ trong phòng bước , thấy Đại Bảo xách một cái giỏ quả tay, liền là nhà họ Lý mang đến.
Đại Bảo gãi gãi đầu: “Cữu mẫu, con với Lý Tam nãi nãi là cần, nhưng bà cứ cố nhét cho con.”
Tiểu Bảo gật đầu: “Ừm, Tiểu Bảo thể chứng.”
Biết hai ngươi nhỏ chỉ là sợ nàng trách cứ.
“Không cả, là do Lý Tam nãi nãi cho thì cứ nhận lấy .”
Đêm xuống.
Trong màn đêm thăm thẳm, một vầng trăng tròn vành vạnh treo cao.
Lạc Vân tựa lưng giường, mặc y phục ngủ bầu hai mảnh thoải mái, vạt áo vén lên, trai đang cúi áp bụng của nàng lắng tiếng tim đập của tiểu bảo bảo.
“Nương tử, đến giờ vẫn dám tin, bên trong hai sinh linh bé nhỏ.”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên cái bụng nhô cao của nàng, Cố Thanh Sơn chỉnh sửa y phục cho nàng, nàng thật sâu.
“Mang một đứa đủ vất vả , mang hai ngươi chẳng là vất vả gấp đôi ? Nếu thể, nguyện ý nương tử gánh chịu.”
Lạc Vân nắm lấy bàn tay to lớn của đặt lên bụng của , ánh mắt tràn đầy tình ý ấm áp, “ cũng thu hoạch hạnh phúc gấp đôi.”
Gương mặt nhỏ của nàng bừng sáng, mái tóc đen mượt đẽ ngoan ngoãn buông xuống phía , ôn nhu rạng rỡ, “Đời từng nếm trải, hạnh phúc như bây giờ.”
Cố Thanh Sơn nhe răng , đặt bàn chân non mềm trắng nõn của nàng lên đùi , nhẹ nhàng xoa nắn.
“Nương tử, nàng và Phượng tiểu thư hôm nay chuyện gì ?”
“Ừm, thì dài lắm…”
Lạc Vân kể sơ qua chuyện một lượt.
Cố Thanh Sơn , ánh mắt sáng lên.
Nếu là như , thì thật quá .
Có Phượng Khanh Nguyệt ở bên cạnh, nương tử sinh nở nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Ưm....
Lạc Vân trai đang vui vẻ, quyết định vẫn nên bảo đừng quá ôm hy vọng.
“Vì ?” Cố Thanh Sơn vô cùng khó hiểu.
Lạc Vân gãi đầu, : “Đại khái là vì Tam Vương gia, cảm thấy đối với Tiểu Nguyệt vô tình, sẽ dễ dàng buông tay.”
Cố Thanh Sơn cái khác, kiên định : “Vậy thì càng cần lo lắng, và nương tử đ.á.n.h cược, tình còn dễ nắm giữ hơn vô tình, chỉ cần nữ nhân yêu thương vui vẻ, bảo gì cũng !”
Ừm.
Bởi vì chính là như .
Chỉ cần nương tử vui vẻ, bảo gì cũng .
Chàng trai mặt mày nghiêm túc, hóa thành bộ dạng của một đại sư tình yêu.
Lạc Vân cảm thấy buồn c.h.ế.t .