Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 130: Thích ngươi.
Cập nhật lúc: 2025-10-22 21:48:20
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ phủ.
Phượng Khanh Nguyệt tâm tình khá , ngân nga khúc nhạc nhỏ, đắp chăn của , mới xuống Nam Viễn ở ngoài cửa bẩm báo, “Phượng tiểu thư, Điện hạ lời mời.”
“Muộn thế , chuyện gì ?” Nàng uể oải buông lời ai oán.
Nàng mệt mỏi cả ngày .
Vị Đại Phật giở trò gì nữa ?
Người ngoài cửa do dự : "... Điện hạ thể chút khỏe, Phượng tiểu thư ngươi qua xem thử ."
"Được , sẽ qua ngay."
Phượng Khanh Nguyệt vội vàng dậy, mặc y phục, xách hòm t.h.u.ố.c mở cửa, liền thấy Nam Viên ngoài cửa, nàng vẻ thôi.
"Đi thôi!" Phượng Khanh Nguyệt phía , đầu thúc giục.
Nam Viên xoa xoa gáy.
Điện hạ từ buổi chiều, sắc mặt khó coi vô cùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, việc chắc chắn liên quan đến Phượng tiểu thư.
"Điện hạ, Phượng tiểu thư đến."
Đến phòng Doanh Thiên Tuyệt, liền thấy y y phục nửa cởi, một tay chống đầu, tư thái lười biếng nghiêng nhuyễn tháp.
Phượng Khanh Nguyệt dời một chiếc ghế nhỏ gần, "Điện hạ, cảm thấy chỗ nào khỏe?"
Doanh Thiên Tuyệt liếc nàng một cái, chậm rãi nhắm hai mắt.
Không khí chút tĩnh lặng.
Phượng Khanh Nguyệt gãi gãi đầu, sang Nam Viên đang bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi.
Nam Viên xoa xoa mũi, dám lên tiếng, ý liền ngoài.
???
Với thái độ của Doanh Thiên Tuyệt, Phượng Khanh Nguyệt hiểu , đành cẩn thận hỏi nam tử mặt: "Điện hạ, chỗ nào khỏe thì kịp thời, vạn nhất chậm trễ trị liệu sẽ , bắt mạch một chút."
Chỉ còn liệu trình cuối cùng, việc giải độc liền thể kết thúc.
Tuyệt đối thể xảy sai sót thời khắc then chốt.
Vậy chẳng công sức của nàng sẽ đổ sông đổ biển ?
Nàng đưa tay đặt lên cổ tay lạnh của y, ngờ cổ tay trắng nõn bỗng nhiên túm chặt.
Phượng Khanh Nguyệt khẽ giật , chỉ thấy Doanh Thiên Tuyệt dùng sức kéo nàng đến mặt, đôi đồng tử sâu thẳm như vực thẳm chăm chú nàng, khóe môi nở nụ lạnh nhạt.
"Nghe vẻ, ngươi quan tâm đến thể của bổn vương, vì ?"
Hai ở gần, gần như thể cảm nhận thở của y phả mặt nàng.
Phượng Khanh Nguyệt tim đập thình thịch, hoảng loạn rút tay , nhưng ghì chặt lồng n.g.ự.c rắn chắc, chỉ mặt, giọng mang theo sự tức giận mờ nhạt kìm nén, "Phượng Khanh Nguyệt, trả lời bổn vương! Thân thể của bổn vương, ngươi thật sự quan tâm ?"
"Ta là một y giả, bình đẳng quan tâm đến thể của mỗi bệnh nhân. Huống hồ, Điện hạ là vạn kim chi khu, bất kỳ sơ suất nào cũng thể ảnh hưởng đến triều đình và bách tính! Ta đương nhiên dốc hết sức . Điện hạ, cần nghi ngờ dụng ý của ."
Phượng Khanh Nguyệt cảm thấy khó hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chọc giận y bằng cách nào, vội vàng nặn một nụ nịnh hót.
Kết quả càng , sắc mặt Doanh Thiên Tuyệt càng khó coi.
Phượng Khanh Nguyệt líu lưỡi.
Doanh Thiên Tuyệt hôm nay giở trò gì ?
Quan trọng nhất... thể đừng gần nàng như !!
Tim nàng, đập loạn xạ kiểm soát, như chuyện gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Doanh Thiên Tuyệt mím chặt môi mỏng, chằm chằm nàng, như thấu nàng.
Một lúc lâu , y chậm rãi mở môi, từng chữ từng câu : "Dốc hết sức chữa khỏi cho bổn vương, chỉ như , ngươi mới thể cùng bổn vương giải trừ hôn ước, và cũng chỉ như , mới thể để bổn vương bảo hộ ngươi cả đời chu ! Phượng Khanh Nguyệt, ngươi đúng là tính toán giỏi giang."
"Ngươi, ngươi...." Phượng Khanh Nguyệt đồng tử co , kinh ngạc đến nên lời.
Y ....
Trong lòng Phượng Khanh Nguyệt thoáng qua một tia bối rối và hoảng loạn, nhanh liền bình tĩnh , hít sâu một , "Điện hạ, thể buông ?"
Doanh Thiên Tuyệt nheo mắt, lực đạo nắm cổ tay nàng thả lỏng, Phượng Khanh Nguyệt rút cổ tay , quỳ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-130-thich-nguoi.html.]
Tuy Doanh Thiên Tuyệt bao nhiêu, nhưng vạch trần chuyện , chi bằng tối nay cho rõ ràng.
"Lời Điện hạ , chính là điều mong , hy vọng Điện hạ thành ."
"Thành ?" Doanh Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, "Phượng Khanh Nguyệt, ngươi giấu giếm bổn vương thật kỹ."
Có, nghiêm trọng đến ?
Phượng Khanh Nguyệt cứng đầu, cẩn thận hỏi, "Dám, dám hỏi Điện hạ, bao nhiêu?"
Ánh mắt lạnh lùng của Doanh Thiên Tuyệt sang, chứa một tia tình cảm nào.
Dường như đang hỏi, ngươi nghĩ ?
C.h.ế.t tiệt!!
Tên nhất định lén.
Đầu Phượng Khanh Nguyệt ong ong, trong lòng ngầm mắng y một trăm .
Lập tức nơm nớp lo sợ, sợ hãi coi là yêu quái mà thiêu c.h.ế.t.
Ô ô ô!
Tiểu Vân, nàng về nhà!
Nàng trực tiếp quỳ gối trượt xuống, năm thể gieo xuống đất, "Điện hạ, nếu hiểu rõ, còn là Phượng Khanh Nguyệt , nên chuyện đây do gây . Ưm, là đến chuyện si mê mạo phạm Điện hạ."
"Chỉ một điều, tuyệt đối thật lòng thật , còn chân thật hơn cả trân châu, chính là hy vọng Điện hạ thể an khang, sống lâu trăm tuổi."
"Dù Điện hạ cũng chẳng mất mát gì, xin hãy tha cho . Ta bảo đảm, khi giải độc xong, từ nay về tuyệt đối xuất hiện mặt nữa."
Phượng Khanh Nguyệt liên hồi dứt, mặt đầy nịnh nọt, tự thấy thật sự co duỗi.
Từ nay về tuyệt đối xuất hiện mặt ngươi nữa!
Nói cách khác, từ nay về , âm dung tiếu mạo của nàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới của y.
Doanh Thiên Tuyệt cảm thấy một khối trong tim túm chặt, x.é to.ạc .
Nỗi sợ hãi trống rỗng.
"Ngươi thật sự cho rằng, bổn vương mất mát gì ?" Doanh Thiên Tuyệt nhướng mày, lời như tràn từ kẽ răng.
"Điện... ưm..."
Phượng Khanh Nguyệt hiểu lời là ý gì, đột nhiên y mạnh mẽ kéo lòng.
Doanh Thiên Tuyệt giữ chặt hai tay nàng ở lưng nàng, đó cúi đầu, đôi môi cướp đoạt phủ xuống, liền mãnh liệt hôn nàng, bá đạo ngang ngược, gần như khiến nàng thở nổi.
"Không...."
Trong sự kinh ngạc, Phượng Khanh Nguyệt kịp phản ứng, đẩy y , dùng sức nghiêng đầu , nhưng giữ lấy cằm, cánh tay như sắt thép siết chặt nàng, lực đạo môi dường như tăng thêm vài phần như một sự trừng phạt.
"Bổn vương đ.á.n.h mất trái tim, thể mất mát gì chứ?" Đôi môi cuối cùng cũng buông lỏng, kề sát bên tai trắng nõn của nàng khẽ cắn, tiếng thở dài trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai nàng, "Nguyệt Nhi, nàng hiểu ý bổn vương ?"
Phượng Khanh Nguyệt sợ đến ngây , môi son khẽ hé, mắt trợn tròn, rõ ràng hành động của y dọa sợ.
"Ngươi, ngươi, ngươi....."
Tim nàng đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp đập lồng ngực, mặt Phượng Khanh Nguyệt đỏ ửng, c.ắ.n môi, "Ta hiểu, vì ?"
Doanh Thiên Tuyệt in một nụ hôn lên trán nàng, nàng, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập nhu tình, "Bổn vương thích nàng, Nguyệt Nhi, đừng rời xa bổn vương! Từ nay về , thứ của bổn vương đều thuộc về nàng."
Ta thích nàng!
Hạt Dẻ Nhỏ
Mọi thứ đều thuộc về nàng!
Từng câu từng chữ đầy nhu tình gõ trái tim nàng.
Tình cảm đột ngột ập đến, khiến trái tim Phượng Khanh Nguyệt trở nên hỗn loạn như tơ vò.
"Ta, !"
Phượng Khanh Nguyệt mạnh mẽ đẩy y , bỏ chạy thục mạng.
Lúc , Nam Viên đang đợi ngoài cửa, thấy chủ tử nhà khi Phượng Khanh Nguyệt vội vã rời , chậm rãi yên tại chỗ động đậy.
"Điện hạ, Phượng tiểu thư ? Ta thấy nàng giận dữ... Điện hạ?"
Nam Viên bước quan tâm chủ tử, chỉ thấy khóe môi vốn cao lãnh của Doanh Thiên Tuyệt, lộ một nụ thâm trầm đầy cưng chiều, dường như tâm tình ?