Tình hình nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của .
Sau khi Tưởng Đình mất tích, quân phòng vệ trong kinh đô đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn, cả ngày  vô  quan sai   khiến lòng  bàng hoàng, hoảng hốt.
Đương kim thánh thượng phái mật sử của Bắc Xu Viện là An đại nhân phụ trách truy xét,   là do Trung Dũng Hầu hết lòng đề cử.
Chợt  thấy cái tên "An Hoài Cẩn"  lòng  liền trầm xuống.
Đều là  ở Trấn Thanh Thạch,     năng lực xâu chuỗi  những vụ án  đây.
Người còn sống sót  cuộc tàn sát ở Trấn Thanh Thạch phần lớn đều là những  nghèo đến nỗi nhà chỉ  bốn bức tường như .
Vậy mà bây giờ  cũng đang ở kinh thành, hơn nữa còn  quan.
Ta nhắc nhở Cẩu Nhi và Ngụy Đông Hà thời gian   nên xuất hiện,  trốn .
 cuối cùng  vẫn đánh giá thấp An Hoài Cẩn . Mấy ngày  đó Cẩu Nhi lén tới tìm , khoa chân múa tay  Ngụy Đông Hà   bắt.
Có  nhiều quan bình lùng bắt trong thôn trang bọn họ ở, Ngụy Đông Hà   bất tiện,  thể chạy thoát.
Tiếp đó An Hoài Cẩm cầm thủ dụ của Trung Dũng Hầu, dẫn binh bao vây phủ Ngự Sử.
Mục tiêu của  đương nhiên là .
Ta  ngờ Nhị công tử sẽ  mặt.
Hắn   mặt An Hoài Cẩn,  nhường một bước, chỉ liếc    một cái   nhạo: "An đại nhân, nếu chỉ dựa  một bức thủ dụ của Hầu gia mà  lục soát phủ Ngự Sử, e là  đủ."
Dường như An Hoài Cẩn  kiêng kị Trương Vân Hoài,   giải thích với thái độ  : "Chuyện quá khẩn cấp nên còn  kịp xin chỉ thị của bệ hạ, mong Nhị công tử thứ ."
"Nếu   thứ  thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-xuan-den/c23.html.]
"Vậy cũng chỉ  thể để ngày  tại hạ tới nhận , tại hạ   ác ý với Nhị công tử, cũng vô cùng kính trọng Trương đại nhân, cho dù điều tra  cái gì cũng hiểu rằng quý phủ  hề dính dáng gì trong đó, chỉ là một hồi tai bay vạ gió thôi. Tại hạ đảm bảo, đây là một chuyện cũ năm xưa."
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một mật sử nho nhỏ lấy cái gì đảm bảo với ?" Trương Vân Hoài  lạnh lùng một tiếng.
Tất cả   đều ,  kiến tập ở Lục bộ, là cận thần của thiên tử, bình thường   nhiều cơ hội tiếp xúc với thánh thượng, cũng   trọng dụng.
Công tử  trông điềm đạm thanh nhã nhưng lời   cực  khách khí, khiến cho sắc mặt của An Hoài Cẩn  đổi liên tục, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng cắn răng chỉ huy binh mã phía ---
"Nhị công tử, xin đắc tội. Nếu  thánh thượng  trách tội thì tại hạ nguyện ý gánh vác."
Hắn  tự tin, dường như chắc chắn rằng sẽ lục soát  thứ gì đó từ phủ Ngự Sử .
Phải , Tưởng thế tử c.h.ế.t ở nơi , t.h.i t.h.ể vẫn còn ở đây.
Ta  giữa một đám nha , cúi thấp đầu, giữ im lặng.
Trong ngoài phủ Ngự Sử đều  lục soát một , các sân vườn, giếng nước, ngay cả đất  gốc cây cũng  xác định   dấu vết mới đào nào.
Quan binh trả lời rằng  hề phát hiện thứ gì.
An Hoài Cẩn  tin, tự  dẫn   lục soát thêm  nữa.
Lúc  trở  sắc mặt  u ám cực độ. Nhị công tử  , nhếch miệng : "An đại nhân, chỉ sợ là ngươi  gánh vác thật ."
Đôi mắt của An Hoài Cẩn nhíu chặt, tựa như mới nghĩ tới điều gì đó, : "Nhị công tử,  phủ hình như  một cái hồ bên sườn núi, quấy rầy ngài , tại hạ còn  phái   vớt  nữa."
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Gần như là trong nháy mắt đó,  ngẩng đầu lên.
Vừa lúc ánh mắt của Nhị công tử trông , đột nhiên hai  bốn mắt  . Mặt mày  nhíu , giọng  lành lạnh: "An Hoài Cẩn, ngươi quá trớn."