Những ngày cuối cùng của năm nay bệnh của   trở nặng vô cùng.
Nhị công tử mời vô  lang trung nhập phủ, nhưng   chịu uống thuốc,  vẫn luôn  màng hơn thua như  cũng mất bình tĩnh  nén nổi cơn giận.
Đuôi mắt  đỏ ứng, cầm chén thuốc nghiến răng nghiến lợi  : "Tôn Vân Xuân, nàng còn  uống thuốc thì  tin  g.i.ế.c dì của nàng luôn ?"
Ta : "Ta cũng sắp c.h.ế.t ,  đường tới hoàng tuyền    bạn với dì cũng ."
Nhị công tử cau mày, cũng mau chóng nhận thua, ngẩng đầu     với giọng điệu van nài: "Tiểu Xuân,  xin nàng, ngoan ngoãn uống thuốc  ? Chờ nàng khỏi bệnh, đợi đến lúc xuân ấm hoa nở  dẫn nàng  Kê Minh Tự ngắm hoa nhé."
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Ta  mặt , ánh mắt ngơ ngẩn  trần nhà, trong miệng khẽ ngâm nga đồng dao---
"Sinh con chẳng cần   chữ, chọi gà phi ngựa hơn  sách, nhóc nhà họ Cố mười ba tuổi, vinh hoa phú quý  ai bằng....Cha c.h.ế.t cách Trường An vài dặm, sai dịch dẫn đường giữ xe tang."
"Tiểu Xuân, đừng  nữa,  xin nàng đừng  nữa."
Ta nhắm mắt ,  còn sức lực suy nghĩ gì thêm, nước mắt chậm rãi chảy ướt gối.
Nhị công tử cầm tay , thật kỳ lạ, trong phòng rõ ràng đang đốt than bạc, cả phòng ấm áp như  mà tay  còn lạnh hơn cả tay .
Hầu như ngày nào  cũng tới, mặc cho   thèm để ý cũng kiên trì  chuyện với .
Hắn  mười ba tuổi năm   nhập phủ,  dì  dẫn  gặp mẫu   Chu phu nhân, lúc đó  đang  trong phòng, ánh mắt đầu tiên  thấy liền  nhớ kỹ tên của .
Bởi vì   trông  hề giống một cô nương mười ba tuổi.
Mặc dù  học chữ,   học ở tư thục thì cặp mắt  cũng  nên đen nhánh trầm tĩnh như thế, giống như biển sâu thăm thẳm, mênh m.ô.n.g vô bờ.
Ánh mắt của  tĩnh lặng như , từ đầu đến cuối đều  liếc  về phía  dù chỉ một .
Sau đó   cho phép ở bên cạnh Trương Mật, thỉnh thoảng  vô tình gặp  cũng  từng thấy  biểu hiện  bất cứ cảm xúc gì.
Bị Chu phu nhân đánh,   khác bắt nạt,  đều yên lặng chịu đựng.
Thật giống như   bao giờ để ý những thứ .
 , là  để bụng.
Tất cả  chuyện ở phủ Ngự Sử  đều  thèm để ý, bao gồm cả Nhị công tử Trương Vân Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-xuan-den/c33.html.]
Hắn  từng tìm cơ hội  chuyện với , thuận tay nhờ  đưa đồ cho Tứ tiểu thư.
Cũng chẳng  gì bất ngờ xảy ,  cung kính  lễ, nhận đồ  nhanh chóng cúi đầu rời ,  từng  về phía .
Hôm nay  rốt cuộc  thể quang minh chính đại nắm tay , chỉ để  một câu: "Tiểu Xuân, nàng mở mắt   một cái  ? Sau  nàng sẽ là thê tử duy nhất của ,   thể  bao giờ nạp , chỉ xin nàng  về phía  thôi."
Hắn vẫn  hiểu.
Hắn sẽ mãi  thể hiểu , đây   là ý nghĩa của cuộc đời . Ta giống như một cái kén  thương,  chôn vùi xuống lòng đất,   định  cả đời   thể phá kén thành điệp.
Thình thoảng Trương Mật cũng đến thăm .
Nàng lẩm bẩm nhắc tới Tưởng thế tử đến hôm nay vẫn   tung tích nơi nào, cũng  mấy chuyện lớn xảy  trong kinh, vị An đại nhân từng dẫn binh lúc soát phủ Ngự Sử đến cuối vẫn  thể tới nơi nhậm chức mới,   g.i.ế.c hại ngay khi  lên thuyền rời khỏi Kinh đô.
Nàng ôm n.g.ự.c cảm thán thói đời suy bại, ngay cả quan viên của triều đình mà cũng   dám ám hại.
Cũng may kẻ côn đồ    bắt.
Ta   liền rũ mắt hỏi: "Bị bắt?"
" , Nhị ca  kẻ  mưu tài hại mệnh, án kiện   phá ."
Nàng cảm thán xong  chuyển sang  về vị Tiều Đô úy đang nổi bật trong kinh đô ,  ngừng hỏi : "Hắn là  rể của ngươi, mà tỷ tỷ của  cũng  lâu ,   từng nghĩ tới việc sẽ lấy vợ kế ?"
Mắt Trương Mật sáng ngời,  mơ hồ nhận  gì đó: "Có ý gì?"
"Tiểu Xuân  ? Hắn thực sự  lợi hại, cuộc săn thú mùa đông của hoàng thất tổ chức hồi tháng  ,  cầm một cây cung, vèo vèo vèo! Thắng quán quân một cách dễ dàng cực, tướng quân với võ sĩ  mặt ở nơi đó   một ai thắng   cả."
Trương Mật khoa tay múa chân, tựa như chính nàng cũng đang cầm cung, vẻ mặt ngưỡng mộ hướng tới: "Bây giờ    Hoàng đế yêu thích,     thích với  nhiều vô kể. Ngươi là em vợ của ,  thể cho  gần quan  ban lộc ? Để chúng   càng thêm ."
"Ngươi, ngươi  thương nhớ Tưởng thế tử nữa ?"
"Bây giờ  còn sống   c.h.ế.t còn  ,  nhớ thương   gì? Còn  bằng sớm chuẩn  cho tương lai của . Chắc ngươi còn  , mẫu    bắt tay  chuẩn  hôn sự cho  , xem qua mấy tên công tử con quan  hầu hết đều giống đại ca của , nghĩ đến là thấy sốt ruột."
"Tiều Đô úy cũng  nữ nhân."
"Ta  , dẫn theo từ Khai Châu đến, cũng chỉ là một thị nữ hầu hạ bên  mà thôi, ngay cả danh phận cũng  , coi trọng  gì. Nếu  gả cho   vợ kế, nâng nàng    cũng    thể . Nam tử  đời  ai mà  như ?  tóm   vẫn là vợ cả."