Hắn  ha ha,   tức giận   càng sung sướng hơn, trêu tức : "Sờ làn tóc vương hương hoa quế, sờ vầng trán đầy đặn mê , sờ đôi mày ngài sờ đôi mắt sáng, sờ lên khóe môi em liếc mắt khẽ , sờ lên bờ vai non tươi mọng nước, sờ tấm lưng ong thon thả trắng ngần...."
"Câm miệng ,   cái thứ gì !"
"Mười tám cái sờ*, em   qua bao giờ ?"
[*Thập bát mô: Mười tám cái sờ,    thên lên google tra nguyên bài thơ nhé, nó tục quá nên May dịch theo ý May hiểu thôi.]
"Hạ lưu!"
Ta tức giận đỏ cả mặt,  kéo  qua, nắm lấy cổ tay , bốn mắt    liền : "Đây mà coi là hạ lưu nỗi gì,  mà hạ lưu thật thì em   cũng  kịp  chứ."
"Sao   như !!?"
"Vốn   là côn đồ lưu manh, giờ còn là thủ lĩnh đám thổ phỉ nữa,  như  còn như nào?"
Hắn  một cách đương nhiên, còn  bộ nhướng mày,  vẻ lưu manh vô   .
Sau cùng còn cúi đầu thơm "chụt" một cái lên má , đắc ý tới nỗi cái đuôi vung vẩy khắp nơi.
Ta hít sâu một  mới ngẩng đầu  . Áo ngoài ướt đẫm    cởi bỏ,  giơ tay cởi áo trong của  .
Hắn sửng sốt: "Em  gì ?"
"Mười tám cái sờ."
"...Em học nhanh đấy."
"Là do  dạy giỏi."
"Sao em  như !?"
"Không như  còn  như thế nào?"
"Em đừng như ,   sợ."
"Ta    sợ, nhưng bây giờ  cũng đừng quá hoảng hốt, đợi lát nữa    cũng  kịp ."
"Tiểu, Tiểu Xuân, đừng vội vàng , chờ chúng  thành   hãy...."
"Ta   gả cho  khi nào,  sờ một cái thôi."
"..."
"Không  là cách quần áo ?"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Em đừng kéo quần ,   một cái  thôi đó....Đã  sờ một chút thôi mà, Tôn Vân Xuân, em đừng  xằng bậy, bỏ cái tay , đồ lưu manh  em đừng   !"
Mười tám cái sờ, ha ha.
Ta nào  đó là cái gì? Chẳng qua    mấy vết sẹo    chút thôi.
Năm thứ ba  khi  thành hôn với Tiều Gia Nam,  sinh  một bé trai  ngoan.
Bé con tên là Tiều Tiểu Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mua-xuan-den/c41-hoan.html.]
Chúng  vẫn ở làng trại trong núi, chỉ  dì  ở  Trấn Thanh Thạch,  sự cố chấp của Tào Béo dì  trở thành bà chủ của tiệm gạo Tôn Ký.
Dì vui sướng đến nỗi  òa lên.
Tiều Gia Nam giữ vững lời hứa với hoàng đế, Khai Châu   cướp, cũng vĩnh viễn   binh.
Chúng  chỉ là dân chúng bình thường trong trăm họ.
Có điều danh tiếng của  lan xa,   ngoài thường sẽ   gọi một tiếng "Tam gia".
Lễ Thượng Tị, chúng   chùa miếu dâng hương.
Trên đường   : "Năm đó lúc  rời kinh   một chuyện thú vị xảy , em    ?"
"Đương nhiên  ."
"Người  đồn là Nhị công tử của phủ Ngự Sử tự nhốt  trong phòng  chữ cả đêm."
"Viết cái gì?"
"Thiên hạ là của chung."
"À."
"Còn  một bài thơ gì đó,  nhờ  đưa cho em."
"Hả? Thơ ?"
"Em nghĩ  sẽ cho  cơ hội ? Đêm đó   roi thúc ngựa  luôn ."
"...Mười bốn tuổi   là tiến sĩ, chữ  xưa giờ  nổi danh xinh ,   hoàng đế coi trọng, tương lai nhất định sẽ  địa vị cực cao."
"Cho nên?"
"Cho nên chữ của  nhất định  quý giá."
"...Tính nhầm."
"Ai da,   liền thấy bực."
Dâng hương  miếu xong,  thuận tay rút một quẻ.
Tăng nhân giải xâm,  là: "Thái Thương Linh Thiêm, quẻ thứ ba mươi sáu,     hoa rơi rụng, chốn cũ thương nhớ yến  về."
Ta sững sờ,  đầu   phía .
Tiều Gia Nam đang ôm bé con,  ở ngoài cửa  về phía xa xa.
Hai  đưa lưng về phía .
  , chỉ cần  gọi một tiếng, cả hai đều sẽ  đầu .
Cách một  cách  xa, cũng cách một thời gian  dài, cuối cùng vạn vật sẽ sống , khi  mùa xuân đang đến.
Là cố nhân.
[HOÀN]