Ngày 19 tháng 3 năm 2024.
 
Đột nhiên, Hứa Duyệt  thể  dậy .
 
Sức khỏe của Hứa Duyệt cải thiện rõ rệt, khiến Lưu Niệm vui mừng khôn xiết.
 
  ánh mắt bác sĩ đầy do dự, Hứa Duyệt hiểu, đây chỉ là “hồi quang phản chiếu”.
 
Hứa Duyệt kéo tay áo lên, cánh tay chằng chịt những vết bầm tím.
 
“Phải   đây, Niệm Niệm? Tay tớ sắp thành cái rổ , đau quá trời.”
 
“Hừ, giờ mới  đau hả? Hôm qua thức đêm săn vé còn  than một tiếng!”
 
Hứa Duyệt chu môi,  vẻ oan ức:
 
“Đây là buổi phỏng vấn đầu tiên của  yêu cũ  khi nổi tiếng, chắc chắn tớ  đến cổ vũ chứ!”
 
“Lâu lắm  gặp,  xem    ăn đến  .”
 
Lưu Niệm im lặng.
 
Một lúc , cô  khẽ chạm  Hứa Duyệt.
 
“Cậu chia tay   hồi đó, là vì   kéo   xuống khi công ty  khởi nghiệp.
 
Nếu bây giờ   vẫn còn yêu ,   định nhờ   giúp ?”
 
“Không đời nào!”
 
Hứa Duyệt trả lời dứt khoát.
 
“ công ty   bây giờ mỗi ngày thu về cả chục triệu, chắc chắn    thể lo chữa bệnh cho .”
 
“Cũng  ! Cậu cũng    tìm  !”
 
“ mà,  hiện tại…”
 
Hứa Duyệt kéo tay áo xuống, che  những vết thương đáng sợ.
 
“Tớ hiện tại vẫn  mà. Với , lúc   nghèo khó nhất tớ  bỏ  .
 
Giờ    thành công, tớ   về    bệnh, thế là ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muoi-lan-tam-biet/chuong-7-video-tam-biet-thu-sau.html.]
 
“Yên tâm , tớ là Hứa Duyệt mà!
 
“Một chút ung thư, chuyện nhỏ!”
 
Hứa Duyệt chạm đầu ngón trỏ  ngón cái,  động tác “nắm gọn trong tay”  tinh nghịch nháy mắt với cô .
 
Lưu Niệm  Hứa Duyệt, thở dài bất lực.
 
“Căn bệnh  tốn bao nhiêu tiền cũng  chắc chữa .
 
Chi bằng dùng  tiền ít ỏi còn  để tận hưởng nốt những ngày cuối đời.
 
Thôi,  nào. Hiếm lắm mới  ngoài chơi, đừng  những chuyện  nữa.
 
Chậm chút nữa là thủy cung đóng cửa mất…”
 
“Á!”
 
Hứa Duyệt  đầu   với Lưu Niệm,  để ý, đ.â.m thẳng  một .
 
Hứa Duyệt vội vàng cúi đầu xin .
 
 khi ngẩng lên  rõ gương mặt  đối diện, Hứa Duyệt lập tức lùi  mấy bước.
 
Lưu Niệm hét lên kinh ngạc:
 
“Cố Bồi Tư?”
 
Dù   đeo khẩu trang kín mít, nhưng    đúng, chỉ cần đôi mắt cũng đủ để nhận   yêu.
 
“Hứa Duyệt?”
 
Đôi mắt đào hoa của  thoáng qua vẻ kinh ngạc,  đó là giận dữ và oán hận.
 
Theo phản xạ, Hứa Duyệt  đầu bỏ chạy.
 
Camera rung lên dữ dội, Lưu Niệm cũng đuổi theo Hứa Duyệt chạy hết tốc lực.
 
Một bệnh nhân ung thư như Hứa Duyệt mà  chạy nhanh hơn cả khi còn khỏe mạnh.
 
Trong tiếng gió rít, Hứa Duyệt  thấy giọng  quen thuộc đang lớn tiếng gọi tên :
 
“Hứa Duyệt! Em ghét  đến mức  ?”