Mộ tổ cách nhà   xa, nhưng   cảm thấy thật xa xôi và khó khăn.
Nơi   khác gì mười năm .
Trên nấm mồ ông nội   nhiều cỏ dại,  thể thấy thường xuyên   đến chăm sóc.
Trong đầu  vô thức hiện lên một cảnh tượng.
Bà nội   nấm đất, lẩm bẩm kể chuyện, trò chuyện về cuộc sống thường ngày.
Giống như hồi bé bà ru chúng  ngủ .
Nói nhiều  lẽ còn mắng  vô lương tâm.
Bà đặt từng chiếc bát đĩa xuống.
Đậu phụ xào ớt, thịt kho tàu, tai heo và cá hoàng hoa.
Đều là những món Văn Chinh thích ăn.
14
"Tiểu Chinh." Bà rót nước uống: "Trình Trình về thăm cháu  ."
"Cái con ranh con vô lương tâm , cuối cùng cũng về thăm cháu ."
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài  gò má đầy gió sương của bà.
Đang , bà đột nhiên bắt đầu biện minh cho .
" cháu cũng đừng trách nó, là bà  cho nó về,  đây nó  bóng gió mấy   về thăm cháu, nhưng bà đều từ chối."
"Nó  thể về , về là hỏng chuyện mất."
Bà nội  đầu , nhẹ nhàng đ.ấ.m  mấy cái.
"Con ranh con, về  gì!"
"Ban đầu   thế nào,    thì đừng bao giờ  về nữa, nếu   năm đó bà cẩn thận, cháu    tù   !"
 quỳ  đất,   một lời.
 là bà, đúng là bà nội.
"Tiểu Chinh, bà nội xin  cháu, nhưng tội g.i.ế.c   chỉ  thể là cháu gánh thôi, bà   với Trình Trình, cũng   với cháu."
"Đợi bà c.h.ế.t , sẽ tạ tội với cháu thật đàng hoàng."
Mắt  đong đầy nước mắt, xuyên qua giọt nước mắt, bà nội gầy yếu dần trở nên mờ ảo.
Từ nhà đến mộ tổ, tuy   xa, nhưng dù  bà cũng là một bà lão.
Thậm chí   thể hình dung , trong bóng tối, bà nội gầy gò trơ xương một  đào  từ  gốc cây lên, vận chuyển đến đây chôn cất.
Rồi  từ đây đào  lên vận chuyển về nhà.
Đến cả  của năm đó, cũng mệt đến gần chết.
"Bà..."
Bà đột ngột ôm   lòng, mùi hương quen thuộc tức thì xộc  mũi.
"Đứa ngốc, tuy bà   sức lực lớn, nhưng bà  thể  từ từ mà."
"Bà già , nhưng bà vẫn  thể bảo vệ cháu."
"Cháu  nên,  nhất là  nên giấu bà mà cùng với thằng súc vật đó cùng chết."
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muoi-nam-chon-vui/chuong-8.html.]
Người g.i.ế.c Tô Đại Chí   Văn Chinh.
Mà là .
 g.i.ế.c Tô Đại Chí   là phòng vệ quá đáng,   tai nạn, mà là  cùng ông  cùng chết.
Bố Văn gặp chuyện,  đầu tiên ông  tìm chính là Tô Đại Chí.
Ông  ép Tô Đại Chí trả một phần tiền.
 tiền   Tô Đại Chí dùng để trả nợ từ lâu , vì thế cả ngày ông  trốn chui trốn nhủi, tránh né bố Văn.
So với sự hoảng loạn của ông ,   vui vẻ hơn nhiều.
Bởi vì    giải thoát.
  ngờ, Tô Đại Chí căn bản   ý định buông tha .
 mãi mãi  quên đêm mưa đó.
Tô Đại Chí,   mấy ngày  về nhà, dùng thuốc ngủ hạ gục bà nội  vớ lấy con d.a.o tìm đến .
Ông  đe dọa    cùng ông  đến Phương Nam, ông   dùng thủ đoạn cũ để bán  thêm một  nữa.
  chịu,  phản kháng.
Đổi  là những trận đòn roi, chửi mắng của ông .
Bên ngoài sấm vang rền,  ai  thể  thấy tiếng cầu cứu đau đớn của  trong nhà.
Cho đến khi ông  mệt.
Ông  cúi nửa , thở hổn hển đe dọa .
"Mày   cùng tao, tao sẽ châm lửa đốt căn nhà , kéo theo cả con mụ già  cùng chết."
  thể tin   ông .
"Đó là  ruột của ông mà."
Ông   hề bận tâm: "Mẹ ruột thì , mày còn là con gái ruột của tao đấy thôi."
Khoảnh khắc đó   ,  đàn ông  mắt  hết thuốc chữa .
   còn nhớ  đoạt  con d.a.o như thế nào nữa.
Trong lòng  chỉ  một suy nghĩ duy nhất.
Cùng ông  chết!
Có lẽ là trời thương, Tô Đại Chí  vấp ghế ngã xuống đất.
  chút do dự liền đ.â.m con d.a.o  n.g.ự.c ông , một nhát   một nhát.
Cho đến khi Văn Chinh nắm lấy cánh tay .
16
 mới nhận    g.i.ế.c .
Sau khi   ngọn nguồn sự việc.
Văn Chinh tỏ  bình tĩnh đến lạ.
Đầu tiên   lấy một tấm ga trải giường từ phòng ngủ  đắp lên Tô Đại Chí,  đó kéo   rửa tay,  quần áo dính máu.
 như một con rối dây  theo  , cho đến khi   lau sạch dấu vân tay  con d.a.o  tự  ấn  ấn .
Lúc đó  mới nhận ,    nhận tội  cho .
 vội vàng đẩy    ngoài: "Cậu mau  ,   bà nội giao cho  chăm sóc,   cùng đồ súc vật  chết."