Khi đó cô mặc một chiếc váy trắng dính đầy bùn đất, đôi mắt ngấn lệ kéo lấy tay áo ,  sợ   ơn.
Chu Tự Tân mãi mãi  quên ánh mắt của cô lúc .
Đôi mắt trong trẻo của cô chỉ phản chiếu hình bóng của .
“Cảm ơn .
Chu Tự Tân,  thật sự là  .”
Khoảnh khắc đó,   rằng hôm nay  sẽ  kịp bắt chuyến thuyền .
Anh   trở thành kẻ  trong ký ức đầu tiên của Giang Tuyết Quỳnh về .
Dù bản chất của   mục nát,  xa đến , nhưng  vẫn    mặt cô mà  vương chút bụi trần nào.
Cuối cùng,  tìm thấy chiếc USB.
Và  cũng gặp  Giang Tuyết Quỳnh.
Cô  đó trong bộ váy trắng,  bao quanh bởi những  bảo vệ và che mưa bằng chiếc ô.
Cô  cả một bầu trời rực rỡ ánh sáng.
Còn  thì  ngã  bùn đất.
Thực ,    nhiều điều   với cô.
Muốn  rằng  yêu cô,   lời xin .
 cuối cùng,  chỉ  thể thốt  một câu  trọn vẹn.
“Em mặc váy trắng, thật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muoi-nam-hon-nhan/31.html.]
Cơn mưa ngày hôm đó kéo dài  ngớt.
Anh mặc một bộ đồ đen, quần áo loang lổ máu.
Toàn   chìm trong bóng tối, chỉ  chiếc nhẫn trơn  tay là   lau sạch đến mức sáng lấp lánh.
Ngoại truyện của Đàm Hứa: “Vĩnh Hằng”
Vào ngày thứ ba  khi  mất, khi cha ,  từng tỏ  yêu thương   mặt    dẫn theo một  phụ nữ mới về nhà, Đàm Hứa  bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của tình yêu và vĩnh hằng.
Từ nhỏ, Đàm Hứa   cưng chiều như một ngôi ,  từng nếm trải bất cứ khó khăn nào.
Vì , tình yêu và thù hận với  đều  rõ ràng, thẳng thắn.
Anh  đổ cả ly rượu vang đỏ lên đầu  phụ nữ  và cha   mặt  .
Người phụ nữ đó giả vờ , nhưng khi   ai xung quanh, bà   lộ  bộ mặt thật và  những lời cay độc với :
“Với cái tính    kiềm chế của mày, sẽ chẳng ai thích mày .
Dù   nào đó vì vẻ ngoài và gia thế của mày mà đến gần, họ chắc chắn cũng sẽ rời bỏ mày vì cái tính cách khủng khiếp của mày.”
Đàm Hứa giữ vẻ mặt lạnh lùng và gọi bảo vệ đuổi bà   khỏi nhà.
Lúc đó, gia đình Đàm vẫn do ông bà nội của  quản lý, họ luôn yêu thương Đàm Hứa nhất.
Dù cha   căm ghét  đến tận xương tủy, ông  cũng    gì.
Gia đình Đàm vốn nổi tiếng chính trực, nhưng cha    ông nội tức giận đến mức  đột quỵ.
Sau đó, ông  đuổi cha   khỏi nhà và dồn hết tâm huyết  Đàm Hứa.
Nhìn cha và  phụ nữ  rời khỏi ngôi nhà với dáng vẻ thảm hại, Đàm Hứa nghĩ.
Không.