Mượn Âm Thọ - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-09-08 05:32:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy dáng vẻ của Lương Uyển Khanh, vội vã đưa tay can ngăn, thốt: "Đừng!"

Song lúc , Lương Uyển Khanh đối chọi với Vương Linh, nàng tựa hồ chẳng lọt lời .

" , chút kiêng kỵ ngươi. Nếu ngươi đánh mất lý trí, đối với , quả thực là một mối phiền toái khôn lường. điều đó cũng chẳng nghĩa là cơ hội thủ tiêu tiểu tử ."

"Hắn quá ưa lo chuyện bao đồng. Loại như thế, cho dù tay với , sớm muộn gì cũng sẽ kẻ khác hạ thủ. Vả , giờ đây chọc giận ."

Vương Linh liếc Lương Uyển Khanh, vẻ e dè tựa đêm qua tan biến. Dung nhan nàng vẫn lạnh lẽo như sương, khiến hít một thật sâu, lòng dấy lên nỗi áp lực khôn nguôi.

Kỳ thực, khi quyết định đến đây đêm nay, liệu kết cục .

Song điều cũng khiến ngộ , thực nên tùy tiện nhận lời giúp đỡ kẻ khác, bởi thể chuyện thành, ngược còn rước họa .

"Chẳng hề gì. Trước khi đặt chân đến đây đêm nay, sớm liệu kết cục . Dù ngươi lý do gì chăng nữa, một kẻ tu hành như ngươi, dám tùy tiện đoạt ba hồn của phàm nhân, ngươi tưởng bản là bậc hiền lương cao cả ?"

"À, nhầm , là hai kẻ."

"Nếu hôm tìm đến phủ của ngươi, e rằng ngươi cũng chẳng định thả ba hồn của Lưu Kiệt trở về, ?"

Ta lạnh nhạt cất lời. Nữ nhân rõ ràng chẳng hạng lương thiện. Lúc mới chợt nhớ , tối hôm , Vương Linh thực sự hạ sát và Phương Na Na, dù rốt cuộc chẳng rõ vì cớ gì mà nàng tay.

giờ đây thấy dáng vẻ của nàng , gần như thể khẳng định rằng khi , thứ thấy trong mắt Vương Linh, chính là sát ý ngập trời.

Ngay từ đầu tiên gặp gỡ, nàng đoạt mạng . Giờ đây những lời , há chẳng quá nực ?

"Nếu đoán sai, thì ngay từ đầu tiên chạm mặt, ngươi lấy mạng , ?"

Ta lạnh lùng cất lời.

Vương Linh liếc , khẩy: "Xem , đầu óc tiểu tử ngươi quả thông minh hơn tưởng tượng đấy."

"Song chẳng ngờ, ngươi tự dâng đến tận cửa thế ."

"Thế nên, từng , quả thể nào nhân từ . Nếu khi tay, thì đến nỗi rước nhiều phiền toái đến thế ?"

Vương Linh hồi tưởng chuyện mấy ngày , trong lời tràn ngập nỗi chua xót cùng hối hận.

"Thế nhưng, tiểu tử, thể rõ với ngươi, ngươi sắp vong mạng , chỉ trong chốc lát!"

Dứt lời, Vương Linh chợt lấy từ trong n.g.ự.c một tấm bảng đen sì. Vì cách xa, nên chẳng rõ đó là vật gì.

Song ngay lúc , Vương Linh nhỏ một giọt m.á.u lên tấm bảng đen kịt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-am-tho/chuong-100.html.]

Ngay đó, một luồng âm khí nồng đậm bốc lên từ n.g.ự.c Vương Linh, đúng hơn, là từ tấm bảng đen n.g.ự.c nàng .

Kế đó, luồng âm khí nhanh chóng ngưng tụ, biến thành một đứa trẻ sơ sinh đen sì, hình hài quỷ dị, hai tay ôm chặt lấy cổ Vương Linh.

"Mẹ… con đói…"

Một giọng rợn , lạnh thấu xương vang lên từ miệng đứa trẻ sơ sinh , chói tai đến cực điểm, thậm chí còn khiến liên tưởng đến tiếng móng tay cào bảng đen.

Trên đôi tay, đôi chân, và cả chiếc cổ của đứa trẻ sơ sinh đều đeo một vòng đen kịt. Ta chẳng rõ đó là vật gì, nhưng gương mặt đứa trẻ sơ sinh luôn điểm một nụ quỷ dị đến rợn .

"Ngoan nào bảo bối của , đợi giải quyết xong hai kẻ phiền toái , sẽ về cho con ăn."

Vương Linh đưa tay vuốt ve đầu đứa bé quỷ, dịu dàng cất lời. Thấy vẻ mặt nàng , chợt dấy lên một cảm giác, như thể đứa bé quỷ Vương Linh thực sự là cốt nhục của nàng .

Nét tình mẫu tử toát từ nàng chẳng hề giống giả vờ chút nào.

Vương Linh dứt lời, đứa bé quỷ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt nó lóe lên tia sáng u ám, nhe nanh nụ, về phía chúng .

"Ngoan nào bảo bối của , con giúp ngăn cản nữ nhân vận hồng y , sẽ tức thì."

Ngay lúc , Vương Linh cất lời với đứa bé quỷ. Thấy Vương Linh và đứa bé quỷ thiết đến độ , khỏi thầm rùng . Nữ nhân quả nhiên uẩn khúc, nàng chỉ câu đoạt hồn phách của kẻ khác, mà còn nuôi dưỡng một thứ kinh tởm đến .

Khí tức âm hàn từ xác quỷ hài tỏa , khiến kẻ phàm tục lạnh lẽo thấu xương.

Mèo Dịch Truyện

"Ư… ư…"

Thân ảnh quỷ hài thoắt ẩn thoắt hiện trong hư , đó lao vút về phía Lương Uyển Khanh. Tốc độ như điện xẹt, Lương Uyển Khanh vội vàng đưa tay, thế một chưởng chộp tới.

Ngay lập tức, quỷ hài và Lương Uyển Khanh giao chiến, lúc bấy giờ, Vương Linh khinh bỉ liếc .

"Ngươi nghĩ, giờ còn ai thể cứu thoát ngươi?"

Khi câu , Vương Linh chậm rãi tiến về phía , tựa hồ để từ từ cảm nhận nỗi dày vò khi đợi chờ tử vong.

Ta cảnh giác Vương Linh, đồng thời lùi về , trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Phương mù chốn nào ?

Chẳng lão hứa sẽ tới ? Sao đến giờ vẫn thấy bóng dáng lão ?

Chẳng lẽ lão thất hứa?

Nếu lão thất hứa lúc , thì chẳng khác nào hại c.h.ế.t mất !

Ta điều động linh khí trong cơ thể, Vương Linh mặt khẽ lạnh.

"Ồ? Đã đột phá đến cảnh giới Dẫn Khí trung kỳ ? Xem thiên phú của ngươi cũng chẳng tồi! Đáng tiếc, thiên tài đoản mệnh kể cho xiết, ngươi chắc chắn khó lòng trưởng thành nổi."

Loading...