Hoa tuyết, vẻ mặt lạnh như núi băng, dường như sẽ nở nụ , Tô Tử Hân dùng từ cũng chuẩn xác.
Hai sinh viên nam cùng Mục Lăng Thành tới đây cũng thuận tình giúp ba còn cầm thùng đồ ăn vặt trong tay.
Tần Noãn với Mục Lăng Thành, “Chúc mừng thi đậu Đại học C nhé, ở chung cư nữa. Thân là học tỷ của , nếu gì cần giúp đỡ cứ với chị.”
Mục Lăng Thành thùng đồ ăn vặt cực kỳ lớn trong tay, trêu chọc cô, “Chị dâu mua nhiều đồ ăn như là để Thanh ca của em trả tiền ?”
Tần Noãn ngây một lúc, , “Ý kiến của cũng tệ, bao giờ trở về chị sẽ đưa hoá đơn cho .”
Mục Lăng Thành há hốc mồm, dường như gì hỏi cô, nhưng câu chữ tới miệng vẫn nuốt xuống.
Lúc về tới lầu ký túc xá nữ, Mục Lăng Thành chậm bước chân, hỏi cô, “Có sinh viên nữ các chị đều thích đồ ăn vặt ?”
“Có lẽ là , dù chị quen đều thích.”
“Vậy…” Mục Lăng Thành dừng một chút, “Chị dâu thể trở về giúp em lập một danh sách đồ ăn vặt yêu thích ?”
Tần Noãn nhận cái gì, nghiêng đầu qua, “Cậu tặng cho nhỉ?” Nghe Cố Ngôn Thanh , Mục Lăng Thành một cô bạn nhỏ tệ, là cùng bàn với .
Lúc Mục Lăng Thành còn vì cô bạn cùng bàn mà nguyện ý tới Đại học C lắm.
Trên mặt Mục Lăng Thành cố giả vờ bình tĩnh, “Là tặng cho chị em thôi.”
Tần Noãn , cũng vạch trần , “Thế ? Vậy chị thích ăn ngọt, mặn, chua là cay?”
“…” Vấn đề như hỏi ngược Mục Lăng Thành, “Em , .”
Tần Noãn im lặng, qua một lát, cô thở dài, “Được , chị trở về giúp liệt kê mỗi vị một thứ.”
Mục Lăng Thành đột nhiên hỏi: “Có đắng ạ? Món đắng nhiều ?”
Tần Noãn: “? ? ?”
Nhìn thấy vẻ mặt khi hỏi của thành thật, cô chỉ gật đầu, “Không đắng, hương vị lạ một chút thì .”
Mục Lăng Thành suy nghĩ một chút, “Ngũ vị tạp trần [6]… Như cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-103.html.]
Tần Noãn như một thằng ngố.
Người tặng đồ ăn vặt cho con gái mà cũng kỳ quái thật! Đáng đời độc !
…
Cuối tuần, Tần Noãn đưa Chu Thịnh Nam đến cửa hiệu xăm hình.
Bởi vì vết sẹo đùi Chu Thịnh Nam khá nghiêm trọng nên thợ xăm lấy lý do an , đề nghị nên xăm lên chân. Cuối cùng, hai chỉ thể công một chuyến.
Lúc , Tần Noãn thấy cô nàng rầu rĩ vui, thuận miệng : “Hay là xoá sẹo ? Dù xăm lên vết sẹo cũng nguy hiểm.”
Hoa diên vĩ lưng cô cũng chỉ là hình xăm quanh phần da thịt lành lặn, bởi vì gai xanh cho nên khi đầu tiên sẽ chú ý đến vết sẹo dữ tợn . Cô xăm như để loạn ánh mắt mà thôi, cũng hẳn là dùng hình xăm để che vết sẹo.
Chu Thịnh Nam trầm mặc.
Mặc dù vết sẹo đùi khó coi, nhưng nó là một đoạn ký ức quan trọng đối với Chu Thịnh Nam, cho nên cô nàng xoá sạch.
“Trở về suy nghĩ cách khác .” Chu Thịnh Nam , đồng hồ, “Mình nhận gia sư tại nhà, đó thường xin phép nghỉ với lý do thể đến dạy. Bây giờ , dạy bù thôi.”
“Cảm ơn với một chuyến nhé!” Chu Thịnh Nam cảm thấy .
Tần Noãn lắc đầu, “Ban đầu cũng bận cái gì. Chỗ cách nhà xa, cũng về nhà một chuyến.”
Sau khi hai mỗi một ngả, Tần Noãn đang bắt taxi về nhà, bả vai đột nhiên vỗ một cái.
Cô vô thức đầu, ánh mắt thẳng đàn bà đoan trang phía lưng. Lập tức, con ngươi của cô loé sự kinh ngạc, nhưng ngay đó sắc mặt cũng lạnh xuống.
Người đàn bà đó mặc một áo khoác da màu đen, tay cầm theo một chiếc túi xách, mái tóc dài cột đỉnh đầu, dung mạo mỹ lệ, khí chất tôn quý.
Nhìn thấy Tần Noãn, hai mắt bà ửng đỏ, môi cũng mấp máy, “Tiểu Noãn, thật sự là con !”
Khoé môi Tần Noãn căng , một lời cũng , cô .
Người đàn bà nắm cánh tay của cô, “Tiểu Noãn!”
“Lần trở về chính là để tìm con. Mẹ tới Tần gia , họ con ở đó. Tiểu Noãn …”