“Đừng gọi !” Tần Noãn lạnh giọng cắt đứt lời bà , nhạo một tiếng, “Khi bà để cô đơn một sang nước ngoài, bắt đầu từ lúc đó, như bà !”
“Khi thật sự là bất đắc dĩ, cũng gọi điện thoại cho ba con, ông tới đón con ?”
“Đón ?” Tần Noãn lạnh, “Lúc đó bà để một bao nhiêu chắc chắn rằng ông sẽ tới đón ? Nếu như ông mãi mãi cũng đón , thì sẽ kết cục gì đây? Chết đói, c.h.ế.t cóng, là Volant đánh c.h.ế.t tươi hả?”
Người đàn bà trầm mặc nửa ngày, hốc mắt đỏ lên, “Suy cho cùng ông cũng là ba của con, bây giờ con trở về và sống đấy ư?”
“Sống ?” Trong lòng Tần Noãn đau lên một cái, nước mắt lăn xuống, “ , bây giờ sống , còn bà trở về cái gì hả? Bà trở về chướng mắt gì! ! !”
“Tiểu Noãn…” Người đàn bà vươn tay kéo cô, nhưng cô nghiêng tránh né.
Tần Noãn lảo đảo suýt chút ngã sấp xuống, đỡ lấy tay cô. Lúc cô đầu thì đối mặt với ánh mắt của Cố Trí Dương.
“Anh từ xa thấy giống em, quả nhiên là thật.” Anh liếc mắt đàn bà đối diện, đó cúi đầu với cô, “Lên xe thôi.”
Tần Noãn hồn, lên xe của Cố Trí Dương, hề đàn bà bên ngoài dù chỉ một . Cô Cố Trí Dương đưa khỏi nơi .
Nhìn thấy cô , Cố Trí Dương đưa khăn tay qua, “Sao bà trở về?”
Tần Noãn nhận lấy khăn tay, lắc đầu, “ .”
“Em về trường về nhà?” Cố Trí Dương hỏi.
Tần Noãn suy nghĩ, đó : “Về trường .”
Cố Trí Dương nhiều lời nữa, lái xe đưa cô về Đại học C.
Tần Noãn xuống xe ở cổng chính, Cố Trí Dương xuống theo cô. Nhìn thấy cảm xúc của cô , an lòng, “Để đưa em.”
Tần Noãn , “Không cần , một .”
Cô rời , bóng lưng thoạt gầy yếu, tự nhiên khiến khác thương yêu.
Cố Trí Dương dừng một chút, đó yên lặng lưng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-104.html.]
Có lẽ Tần Noãn quá mức nhập tâm cho nên phát hiện đang ở phía lưng . Trong đầu cô bây giờ đang loé lên những hình ảnh mà lúc , Giang Cầm bỏ cô một ở nước ngoài…
Tần Noãn nhớ kỹ năm đó mới tám tuổi.
Năm cô lên hai, ba ly dị, cô theo là Giang Cầm. Sau đó, Giang Cầm quen Volant, bà đưa cả cô và Volant về nước.
Volant say rượu và mê đánh bạc, còn khuynh hướng bạo lực. Gã tiêu sạch tài sản mà Giang Cầm đoạt khi ly hôn với Tần Minh Huy, đó còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con cô.
Ban đầu, lúc Tần Noãn Volant đánh chửi, Giang Cầm còn ngăn cản và che chở cô.
đó, bà c.h.ế.t lặng, để mặc cho gã đánh chửi.
Năm Tần Noãn tám tuổi , rốt cục Giang Cầm thể nhịn nữa, thu dọn đồ đạc bỏ .
Lúc bà xách hành lý khỏi nhà, Tần Noãn ở cửa bà, “Mẹ cần con nữa ạ?”
Giang Cầm tự trách, với cô, “Tiểu Noãn, tiền của đều bại trong tay súc sinh , nuôi nổi con, con theo ba về Tần gia .”
“Ba đến ạ? Con ba trông như thế nào, con ông …”
Giang Cầm trầm mặc.
Ly hôn với Tần Minh Huy sáu năm, bà từng liên lạc với ông, cũng chắc ông tới , nhận đứa con gái .
Giang Cầm ngẩng đầu, đối diện với câu hỏi của Tần Noãn, cuối cùng bà vẫn gật đầu, “Ông sẽ đến.”
“ con ba , con ở cùng mà, con sợ chịu khổ ạ…” Trong mắt Tần Noãn ầng ậng nước, giọng mang theo tiếng nức nở.
Khi đó, đối với Tần Noãn mà , Giang Cầm là duy nhất của cô thế giới .
bà vẫn đưa cô theo, chỉ thấm thía với cô rằng: “Mẹ và ba con kết hôn cũng với . Còn Volant, yêu gã, nhưng cũng gã tổn thương sâu sắc. Mẹ từng cho rằng thể chăm sóc con , nhưng thật năng lực . Tiểu Noãn, thế giới nào vĩnh viễn đối xử với bất kỳ ai. Bản tính con lạnh bạc, vì bản .”
Bản tính con lạnh bạc, vì bản .
Giang Cầm để một câu thật tâm, đó rời mà đầu .