Lục Tinh lắc đầu, cúp điện thoại xong liền trợ lý Thẩm, “Đi đón ba của hẵng tới bệnh viện.”
Sau đó, bà gọi điện thoại cho giáo sư Cố.
Trên đường đưa ông bà ngoại Lục tới bệnh viện, bà ngoại Lục phía luôn miệng thúc giục.
Lục Tinh trấn an bà, “Mẹ sống hơn nửa đời còn gấp gì chuyện nữa. Đừng để cuối cùng con của Noãn Noãn mà ngã bệnh đấy ạ.”
Ông ngoại Lục cũng an ủi, “Con gái đúng đấy, bà đừng nóng vội nữa.”
Bà ngoại Lục thở dài, “Đó là đứa con đầu tiên của Mị Mị thể gấp ? Lúc thằng bé đời, cũng gấp.”
Lục Tinh bất đắc dĩ, thúc giục trợ lý Thẩm, “Lái nhanh thêm chút nữa .”
Lúc ba tới bệnh viện, giáo sư Cố trùng hợp lái xe tới.
Lục Tinh thấy ông đón họ liền xung quanh một chút, “Ba đến ạ?”
Giáo sư Cố: “Mẹ đến nhưng ba khuyên ngăn , ở nhà chờ cũng giống thôi.”
Lục Tinh nhẹ thở , liên tục đỡ bà ngoại Lục trong bệnh viện.
Giáo sư Cố xuống bên cạnh Cố Ngôn Thanh, thấy vẫn luôn mím môi câu nào, ông lên tiếng dịu bầu khí, “Con căng thẳng đúng ?”
Cố Ngôn Thanh sững một chút, im lặng mím môi, gật đầu.
Giáo sư Cố thở dài, “Lúc con sinh con, ba cũng . Căng thẳng, kích động, yên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đến giờ ba vẫn còn nhớ rõ loại cảm giác .”
Cố Ngôn Thanh đưa mắt ông, “Con hãy nhớ kỹ cảm giác hôm nay, cũng nhớ kỹ… trách nhiệm vai.”
Ông vỗ vỗ bả vai của , lời thấm thía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-145-ngoai-truyen-5.html.]
…
Lúc Tần Noãn thấy tiếng trẻ con , thể lực của cô gượng nổi nữa. Cô đủ sức đứa bé một cái hôn mê.
Đến khi tỉnh thì Tần Noãn chuyển phòng bệnh VIP, còn Cố Ngôn Thanh đang cạnh giường trông cô.
Thấy cô mở mắt, gương mặt của Cố Ngôn Thanh tiều tuỵ nhưng vẫn mang theo ý , chất giọng vẫn dịu dàng như , “Em tỉnh ?”
Tần Noãn xung quanh một chút, “Trước khi em ngủ, hình như thấy là bé trai ạ?”
Cố Ngôn Thanh cầm khăn ấm lau mặt cho cô, “ , tương lai bé con của chúng thể trở thành nam tử Hán để bảo vệ nó .”
“Con ạ? Cho em ngắm nó một chút.” Tần Noãn chút đợi kịp mà ráng chống dậy.
Cố Ngôn Thanh đè cô giường, “Em yên , đừng cử động, ôm nó cho em .”
Phòng bệnh VIP gồm một phòng ngủ và một phòng khách, bé con lúc đang Lục Tinh ôm ngoài phòng khách, ông bà cụ Lục trêu chọc nên vui vẻ. vì sợ quấy rầy Tần Noãn bên trong nên tiếng chuyện của nhỏ.
Cố Ngôn Thanh mở cửa, cẩn thận từng li từng tí ôm bé con từ trong n.g.ự.c Lục Tinh, “Noãn Noãn tỉnh ạ, để con ôm thằng bé .”
Nói xong, về phòng ngủ.
Mẹ tròn con vuông, mấy lớn mới thả lỏng , lúc cũng trong quấy rầy một nhà ba họ đoàn tụ gì. Lục Tinh thu xếp để trợ lý Thẩm đưa hai ông bà cụ trở về nhà họ Lục.
Đưa hai lên xe , Lục Tinh kéo cánh tay của giáo sư Cố, cũng gấp trở về phòng bệnh.
Bà nghĩ đến cháu nội của , thở dài : “Cục cưng giống hệt như thằng Tiểu Cố hồi nhỏ , mới sinh hơn đứa trẻ khác nhiều.”
Mặt trời buổi chiều ngả về hướng Tây, chân trời xán lạn, phảng phất dải mây mỏng như lụa đang múa, hoa chim vang tiếng.
Hai xuống ghế dài trong vườn, Lục Tinh dựa lên vai giáo sư Cố, đột nhiên cảm động: “Lúc Tiểu Cố chào đời cũng lớn như . Chúng thằng bé tập tễnh học , ê a học , những đoạn thời gian cứ như mới hôm qua thôi , chớp mắt thằng bé trưởng thành , cũng trở thành khác…”