Chu Thịnh Nam cầm thìa khuấy cà phê đều lên, híp mắt : “Sao như ? Chỉ là bận thôi, vả tụi vẫn luôn video chat với ? Cũng giống như gặp mặt thôi mà.”
Tần Noãn liếc cô nàng, thở dài, “Cậu xuất hiện như là vì bận rộn là sợ hãi gặp ai đó?”
Chu Thịnh Nam giật , buồn cô, “Thời gian sẽ xoá mờ tất cả, cái gì nên quên đều sớm quên , đoán mò gì đấy?”
Tần Noãn chống cằm, “Cậu thật sự cảm thấy thoải mái ? Thật sự buông xuống ?”
“Tụi vốn là của hai thế giới, cái gì mà buông xuống đây?” Chu Thịnh Nam chỉ bản , đó hỏi Tần Noãn, “Cậu cảm thấy bây giờ giống đang khổ vì tình ?”
“Vậy tìm một đối tượng ? Cũng sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn còn một một đấy.”
Chu Thịnh Nam liếc cô, “Sắp ba mươi thì ở một ? Cậu suy luận kiểu gì thế? Do và Cố Ngôn Thanh kịp nghiệp đăng ký kết hôn, nên mới thấy khác kết hôn muộn thôi. Còn nữa, với tình hình bây giờ của , kết hôn đều là vướng bận cả.”
Cuối cùng, Chu Thịnh Nam vẫn theo nghiệp mẫu, nổi tiếng trong giới thời trang. Cô nàng đạt ít giải thưởng chuyên nghiệp trong nước, phát triển đúng đường, Tần Noãn từng mua nhiều tạp chí thời trang của cô nàng.
“Lần về là dự định sẽ ở trong nước phát triển sự nghiệp luôn, nữa đúng ?” Tần Noãn hỏi.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Thịnh Nam thuận tay ấn tắt. Đôi mắt như đang suy tư cái gì, thật lâu , cô nàng mới : “Ừm, cũng khác như là bao.”
Tần Noãn dò xét cô nàng một chút, “Nhìn tiều tuỵ hơn đấy.”
Chu Thịnh Nam , “Do bận việc quá nên dễ mệt mỏi thôi.”
Chuông điện thoại của cô nàng vang lên nữa.
Chu Thịnh Nam ấn tắt lên, vươn tay cầm lấy áo khoác bên cạnh, “Mình , chiều nay còn chụp ảnh.”
Lúc , Cố Tần mới hai tuổi, đang chơi đồ chơi mà Chu Thịnh Nam mang tới. Chu Thịnh Nam qua, xoa đầu , “Tần Tần , dì nhé.”
Tần Noãn bế con trai lên, “Con ‘hẹn gặp ’ với dì Chu Chu .”
Cố Tần một tay ôm cổ , một tay quơ quơ, với Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam xoa xoa khuôn mặt nhỏ của , hoảng thần, than khẽ một tiếng, “Như thật .”
“Mình nhé, khi nào rảnh sẽ tới thăm . Ngoài trời lạnh lắm, đừng đưa Tần Tần ngoài, cần tiễn .” Chu Thịnh Nam với Tần Noãn, đó rời .
Từ trong nhà , Chu Thịnh Nam đụng Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên từ chiếc xe đối diện bước xuống, hai đang sóng vai về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-155.html.]
Bước chân của Chu Thịnh Nam khựng .
Cận Bùi Niên cũng thấy cô, mặt thoáng qua sự kinh ngạc, đó liền hoá thành bình tĩnh. Cái gì cũng , khuôn mặt rét cứng, cả cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Cố Ngôn Thanh liếc Cận Bùi Niên một cái, đó tới, mỉm , “Đã lâu gặp.”
“Ừm, lâu gặp.” Chu Thịnh Nam lễ độ .
“Em về nước khi nào thế?” Cố Ngôn Thanh hỏi.
“Vừa mới về thôi.”
Cố Ngôn Thanh gật đầu, “Còn định xuất ngoại nữa ?”
Trầm mặc một lát, Chu Thịnh Nam mới đáp: “Không định nữa.”
“Em còn việc,” Cô gật đầu với Cố Ngôn Thanh trực tiếp rời , ánh mắt từng dừng của Cận Bùi Niên dù chỉ một chút.
Cận Bùi Niên đưa mắt theo, nhíu mày chằm chằm bóng lưng của cô đến mức xuất thần.
“Cậu đuổi theo em thì .” Cố Ngôn Thanh một cái nhà.
“ đến thăm Tần Tần.” Cận Bùi Niên thu mắt, theo trong.
Tiểu Cố Tần thấy giọng , lập tức kéo tay Tần Noãn chạy , “Ba ơi, bế con!”
Cố Ngôn Thanh ôm lấy con trai, hôn một cái, lúc qua đồ chơi ghế salon, hỏi: “Ai mua thế em?”
Tiểu Cố Tần từng chữ, tuy rõ nhưng vẫn trả lời , “Dì Chu Chu ạ.”
Thấy Cận Bùi Niên cứ Tần Noãn như hỏi gì đó nhưng thôi, Cố Ngôn Thanh liền hỏi : “Trước đây em em đón và ba dượng nước ngoài ? Sao bây giờ em đột nhiên trở về ?”
Tần Noãn lắc đầu, “Em nữa, chỉ tạm thời lẽ sẽ ở trong nước.”
Hồi tưởng thái độ hôm nay của Chu Thịnh Nam một chút, cô tiếp: “Có lẽ là gặp chuyện gì đó, nhưng chịu , em cũng gặng hỏi .”
Từ đầu tới cuối, Cận Bùi Niên hề gì, chỉ đón lấy Tiểu Cố Tần trong lòng Cố Ngôn Thanh chơi đùa với bé.
Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn , gì nữa.