Khoé môi của Cận Bùi Niên lộ sự mỉa mai, “ sẽ mặc đồ sửa qua ?”
Nói xong, nhớ tới điều gì, gương mặt giấu tự giễu.
Trái ngược với lời của , thật sự từng mặc đồ từng sửa qua.
Hồi cấp ba , một đồng phục của rách, quấn lấy cô, đòi cô vá giùm. Khả năng thêu thùa của cô , dùng chỉ đen để thêu một con rết giữa nền áo trắng của , vô cùng cực.
như thằng ngốc, buổi tối ngủ cũng ôm cái áo lòng.
Đến cuối cùng thì Cận Bùi Niên vẫn tự tôn, vì thế mới cô từng từng chà đạp tình cảm.
Anh tự giễu một tiếng, ánh mắt lúc sang cô lạnh hơn nhiều, “Chu Thịnh Nam, em đừng mãi ngu xuẩn như .”
Thấy cô câu nào, tiếp: “Người mẫu nổi tiếng cũng thiếu chút tiền , chỉ vì một bộ quần áo mà tới mức vá thế ? Để tạo một chút liên hệ ?”
“Mà cúc áo cũng do em cố tình bứt , chơi trò lạt mềm buộc chặt với , hửm? Nếu thật thì mấy năm nay em học hỏi ít trong giới thời trang đấy. Kinh nghiệm đủ đầy, em dùng nó để lấy lòng bao nhiêu đàn ông ?”
Sắc mặt của Chu Thịnh Nam tái nhợt, trừng mắt .
Cận Bùi Niên đầu , hề cô.
Cô cắn môi , cố gắng kìm nước mắt, siết chặt cây bút trong tay, cô thấp giọng : “Phiền Cận đây thẻ một nữa, sẽ chuyển cho .”
Cận Bùi Niên đeo tai lên, ngăn cách giọng của cô bên ngoài.
Tới toà soạn tạp chí, chiếc taxi ngừng .
Chu Thịnh Nam đồng hồ cất bút và kịch bản túi , đó đầu với , “ sẽ trả tiền cho .”
Từ đầu tới cuối, Cận Bùi Niên đều đeo tai , phản ứng .
Chu Thịnh Nam hít sâu một , đặt cúc áo trong tay xuống đệm ghế, đó trả tiền cho bác tài mở cửa xuống xe.
Bác tài nhận tiền xong, đầu hỏi: “Ngài đây… bây giờ chúng —”
“Bác xuống xe .” Cận Bùi Niên ngắt lời ông.
Bác tài kinh ngạc một chút.
Cận Bùi Niên rút mấy tờ tiền trong ví , “Bác ngoài đợi , đừng .”
Bác tài nhận tiền, tâm trạng , “Được, hút điếu thuốc , khi nào ngài thì gọi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-159.html.]
Nói xong, bác tài mở cửa xuống xe.
Sự lạnh lùng trong khoé mắt của Cận Bùi Niên tan biến. Anh cầm cúc áo đệm ghế lên, nơi đó vẫn còn vương ấm từ lòng bàn tay của cô.
…
Lúc Trang Tín chạy tới là hơn nửa giờ , nhưng bên vẫn bắt đầu chụp ảnh.
Trợ lý thấy y liền chào đón: “Anh Tín, tới , chị Nam ở trong phòng nghỉ, mãi chịu . Toà soạn tạp chí hối thúc , bây giờ ạ?”
Trang Tín nhíu mày một cái, “Có chuyện gì ?”
Trợ lý lắc đầu, “Em nữa, lúc chị tới thì thẫn thờ ạ.”
Trang Tín gõ cửa phòng ngủ, bên trong phản ứng , y trực tiếp đẩy cửa .
Chu Thịnh Nam quần áo và trang điểm xong, lúc đang sofa, hai tay ôm chân, khuôn mặt vùi trong đầu gối, thoạt mấy phần bất lực.
Trang phục chụp ảnh hôm nay của cô khá mỏng, Trang Tín cầm thêm một tấm thảm phủ lên cô, “Lúc mới , tâm trạng của cô còn mà? Trên đường gặp chuyện gì ?”
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu y, hốc mắt đỏ ửng, khẽ : “ gặp Cận Bùi Niên…”
Trang Tín ngây một lát mới nhớ chiếc taxi hình như . Nhất thời, y nên gì cho , “Trùng hợp ?”
Thấy cô gì, Trang Tín vỗ vai cô, “Nếu tâm trạng của cô thì đổi giờ hẹn nhé?”
“Ngồi lát nữa là thôi,” Chu Thịnh Nam rút khăn tay lau nước mắt, thôi.
Cuối cùng, cô vẫn mở miệng: “Trang Tín, thể … mượn thêm chút tiền nữa.”
Trang Tín cũng hỏi lí do, chỉ gật đầu : “Được , khi về nhà sẽ chuyển khoản cho cô.”
“Cảm ơn .” Giọng của cô khàn, tận sâu trong đáy lòng dâng lên sự cảm động.
Trang Tín khẽ, “Nhìn cô chân thành như thế, xem nhận câu ‘cảm ơn’ mới . Cô cần thêm ? Khóc , ngoài chờ cô nhé?”
“…” Chu Thịnh Nam y chọc , điều chỉnh tâm trạng lên khỏi ghế salon, “ , trang điểm một chút .”
Trang Tín theo cô, yên tâm, hỏi một câu, “Thật sự đấy chứ?”
Chu Thịnh Nam tới cửa, đầu với y, “Dù cũng thể sống bằng tiền của khác mãi , đúng ?”
Bởi vì bắt đầu chụp ảnh khá muộn, cho nên buổi chiều khi kết thúc buổi chụp, sắc trời tối. Trang Tín gọi thức ăn bên ngoài để mời dùng bữa.