Tô Tử Hân qua, cầm cái chăn rơi đất đắp lên Khâu Viễn. Không ngờ một chân của cô bất cẩn đạp lên chăn, vì động tác kéo tay một cái cho cả lảo đảo, cuối cùng ngã lên .
“…” Tô Tử Hân kinh sợ, da đầu tê rần, hô hấp như ngừng .
Khâu Viễn cô đánh thức, khi mở mắt thấy cô đang sấp trong lòng . Trái của cô cọ lên cằm , nhẵn mịn tinh tế, mang theo cảm xúc ngứa ngáy kỳ lạ. Hương thơm của dầu gội như thấm chóp mũi của , khiến cho cả cứng , sững sờ cô.
Khuôn mặt của Tô Tử Hân sớm đỏ lên, may là trong phòng đang tối, nên lúc thấy.
Cô giả vờ bình tĩnh lên, “Em… … Vừa nãy em rót nước, thấy chăn của rơi xuống đất nên mới giúp … Do em cẩn thận nên mới ngã thôi ạ, cố ý, đừng hiểu lầm!”
Tô Tử Hân cũng cái gì, càng hiểu . Cô trực tiếp ném chăn chạy về phòng ngủ, ‘rầm’ một tiếng, cửa đóng .
Khâu Viễn vẫn luôn yên, hề cử động.
Rất lâu đó, dậy, thở dài vò tóc mấy , buồn ngủ nữa.
Liếc mắt hướng phòng ngủ một cái, Khâu Viễn lấy điếu thuốc trong ngăn kéo tủ , châm lửa.
…
Ngày hôm , lúc tỉnh , Cận Bùi Niên mới phát hiện đang ngủ một cái ghế salon xa lạ. Anh dậy, tấm chăn liền trượt xuống đất.
Cận Bùi Niên liếc mắt xem bản đang ở thì nhận chỗ cũng xa lạ.
Anh nặng nề vuốt hai bên Thái Dương, đột nhiên nhớ nổi đêm qua xảy chuyện gì.
Mãi đến khi thấy tiếng mở cửa, mới đầu , liền thấy Chu Thịnh Nam từ ngoài cửa , tay cầm bữa sáng.
Ánh mắt của hai chạm , Cận Bùi Niên kinh ngạc chớp mắt một cái, nhất thời phản ứng kịp: là tối hôm qua say rượu mới chạy tới đây tìm cô ?
Anh mím môi, quan sát phản ứng của Chu Thịnh Nam.
Cô chỉ liếc một cái thật nhẹ thu hồi ánh mắt, tự xuống quầy bar đối diện, đó ăn xíu mại bấm điện thoại.
Cực kỳ rõ ràng, cô chỉ mua một phần ăn sáng cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-165.html.]
Nhất thời, Cận Bùi Niên rõ rốt cục quan hệ giữa và cô là gì. Để ở chỗ một đêm để cô chỉ mua một phần ăn sáng cho thôi ư?
“Tối hôm qua…” Cận Bùi Niên do dự mở miệng.
Chu Thịnh Nam tửu lượng của kém, chỉ yên lặng cầm sữa đậu nành lên hớp một ngụm nhỏ giọng :
“Anh Cận đây uống say nên tìm nhầm chỗ, kéo nên chỉ thể để ở chỗ một đêm. Bây giờ tỉnh , hẳn là nhớ rõ đường về nhà, đúng ?”
Đáy mắt của Cận Bùi Niên giấu sự thất vọng.
Anh tự giễu một tiếng, đó dậy, bóng lưng của cô nơi quầy bar, ngữ điệu trầm xuống, “Thật xin , phiền em .”
Sau đó, mở cửa rời .
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng đột nhiên trở nên tịch lặng.
Chu Thịnh Nam chậm rãi nuốt xuống bữa sáng tẻ nhạt vô vị , một hồi lâu , cô khẽ nỉ non: “Không cần… khách sáo.”
Cô dậy tới cửa sổ, xuống nhà. Không bao lâu , cô thấy Cận Bùi Niên từ cổng lớn chung cư , chợt đầu lên một chút.
Trong lòng Chu Thịnh Nam gấp lên, vội tránh khỏi cửa sổ.
Chờ một lát nữa thì đó xa …
…
Hôm nay cô nghỉ, thấy Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ hẹn cà phê, cô dứt khoát đồng ý, đó bất ngờ gặp Tô Tử Hân. Biết cô nàng chỗ ở, buổi chiều cô liền dẫn cô nàng về chung cư của .
Tô Tử Hân cảm thấy ở nhà của Chu Thịnh Nam thoải mái hơn ở nhà của Khâu Viễn nhiều. Nhớ chuyện hổ tối qua, cô cũng dám ở cùng nữa.
Tô Tử Hân ghế salon, Chu Thịnh Nam đưa một ly nước qua, “Cậu cãi với nhà chạy tới thành phố C, điện thoại cũng mất, lẽ ba liên lạc với sốt ruột lắm đấy. Bây giờ lấy điện thoại của báo bình an với họ .”
Chu Thịnh Nam nhắc tới chuyện mới Tô Tử Hân nhớ . Cô vội đặt ly nước xuống nhận lấy điện thoại của Chu Thịnh Nam, đó ban công gọi điện.
Thời điểm trở , Tô Tử Hân trả điện thoại cho cô nàng, “Lần nghiệp thuận lợi , lẽ sẽ ở thành phố C lâu . Trước tiên tới đồn công an xem thể nhận giấy tờ , vẫn trở về năm mới thôi.
Chu Thịnh Nam : “Bây giờ gì trong , là lát nữa cho mượn ít tiền mặt nhé?”