Đến lúc tỉnh , Chu Thịnh Nam chợt nhận xe vốn ngừng, đang đắp áo khoác của Cận Bùi Niên, còn mùi t.h.u.ố.c lá thật nhạt.
Lúc , Cận Bùi Niên dựa lưng lên ghế lái, chỉ yên lặng ngắm cô, cũng là ngắm bao lâu .
“Em tỉnh ?”
Đã chuyện hồi lâu, Cận Bùi Niên phát hiện giọng mất tiếng, giữa bóng đêm yên tĩnh, giọng của cực kỳ trầm ái.
Chu Thịnh Nam giật , khẽ cau mày, lúc cử động liền cẩn thận kêu ‘đau’ một tiếng, đó khom lưng vỗ vỗ bắp chân mấy .
“Em tê chân ?” Cận Bùi Niên nhíu mày, vươn tay qua tới, “Để xem một chút…”
Chu Thịnh Nam lập tức thẳng dậy, kháng cự: “ cần!”
Cận Bùi Niên nâng bắp chân của cô lên nhẹ xoa bóp, đó nâng mắt hỏi: “Em cảm thấy đỡ hơn ?”
Khoảng cách giữa hai gần…
Lúc chuyện, thở của vươn đến, cho trái tim của Chu Thịnh Nam mềm như bông. Cô gần như đắm chìm sự dịu dàng của Cận Bùi Niên.
Hốc mắt của cô nóng lên.
Chu Thịnh Nam rũ mi, hơn nửa ngày mới lấy dũng khí, mở miệng: “Anh đừng lãng phí thời gian lên nữa. Chúng cũng thể dây dưa như thế mãi . Anh cũng hơn ba mươi tuổi , nên tìm để kết hôn sinh con thôi. Trên thế giới gì ai rời xa một sống nổi, đúng ?”
“Không đúng,” Cận Bùi Niên xoa má cô, sắc mặt nghiêm túc mấy phần, “ rời xa em, quả thật sống nổi.”
Chu Thịnh Nam cắn môi đáp.
Anh tiếp tục xoa bóp bắp chân cho cô, một hồi lâu mới : “Em thử cử động một chút, xem ?”
Chu Thịnh Nam cúi đầu, câu nào.
Cận Bùi Niên hất mặt bên ngoài, “Còn nhớ chỗ ?”
Trời khuya, bên ngoài đen như mực tầm mắt của Chu Thịnh Nam mơ hồ. Cô kỹ một lát mới phát hiện đây là nhà máy bỏ hoang gần trường cấp ba khi đó.
Trước đây, cô và Cận Bùi Niên thường xuyên tới đây chơi, cũng tích luỹ cho nhiều kỷ niệm.
Rất nhiều năm , cô từng trở nơi đây, bây giờ chợt thấy, ngược phát hiện chỗ vẫn hề đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-171.html.]
Sau khi mở cửa xuống xe, Cận Bùi Niên khoác áo khoác của lên cô, ôm cô nhưng cô né tránh.
Khựng một chút, : “Đường phía trong khó , em cẩn thận một chút nhé.”
Hai sóng vai , Chu Thịnh Nam mang giày cao gót, ma xui quỷ khiến bước hụt một bước, cô vô thức níu lấy cánh tay của .
Sau khi thẳng , lúc buông thì tay của cô Cận Bùi Niên siết chặt, giãy mãi .
Anh về phía sân thượng xa xa, ánh đèn đường, đó nhẹ giọng hỏi: “Em còn nhớ khi ở đấy, em gì với ?”
Chu Thịnh Nam lặng .
Cô lên đấy, môi mấp máy nhưng lâu cũng trả lời.
Cận Bùi Niên : “Em em là cô đơn bên cạnh cầu gỗ, bởi vì kéo về nên mới sống tiếp . Nếu như một ngày buông tay, em sẽ lập tức nhảy từ cầu xuống, đắm trong nước mà chết.”
Anh qua cô, trong mắt ánh lên thâm tình, “Bởi vì câu mà kiên định nắm c.h.ặ.t t.a.y em, từng buông . Thế nhưng… em là buông tay.”
Chu Thịnh Nam đến mất tự nhiên, cô đảo mắt phương xa, im lặng một lát, cất giọng: “Lời thuở cấp ba mà cũng tin là thật ?”
Cận Bùi Niên khổ một tiếng, hỏi: “Vậy tại em thi Đại học C thế?”
Chu Thịnh Nam sững .
Cận Bùi Niên mặt cô, ánh mắt mắt thẳng tắp, hỏi cô thêm một nữa, “Em thi Đại học C chính là giấc mơ của , nếu trốn tránh , em còn thi Đại học C gì?”
Trong lòng Chu Thịnh Nam run lên, vô thức lùi , nhưng vấp cục đá chân.
Cận Bùi Niên vươn tay giữ eo cô , khẽ : “Em , bất kể ngoài miệng em thế nào, cuối cùng vẫn là nhịn thi Đại học C tìm . Dù học khoa ngành mà bản hề yêu thích, em vẫn thi.”
“…” Chu Thịnh Nam giãy mấy , lập tức siết chặt hơn.
“Đại học C là trường như thế nào, và đều hiểu rõ. thể thi thì thi thôi, tại thi chứ? Tại thi đó nhất thiết là tìm ?”
“Nam Nam, thật xin em.”
Đột nhiên Cận Bùi Niên một câu như thế Chu Thịnh Nam sững , phản ứng kịp?
Cận Bùi Niên : “Những lời mà với em chỉ là trong lúc nóng giận nhất thời thôi, mặt bà xin em.”
Chu Thịnh Nam ngây .