Sững một chút, Chu Thịnh Nam chủ động ôm lấy , nhẹ tựa vai mà lắc đầu. Yên lặng một lát, cô : “ là em say, nhưng vẫn tỉnh táo mà. Tâm trạng của em nào bất định như ?”
“Vậy cho xong nhé, khi em tỉnh rượu giống như đây mà lời cay đắng với nữa.”
Chu Thịnh Nam dựa lòng , mơ màng nhắm mắt, ngoan ngoãn khẽ đáp: “Ừm, em sẽ nữa. Dù cũng vô ích cả thôi.”
Nghe cô , trong lòng Cận Bùi Niên an tâm hơn nhiều, hôn lên trán cô một cái, “Vậy em rửa mặt , nấu canh giải rượu cho em. Nếu cứ ngủ thế thì ngày mai đau đầu đấy!”
Cảm giác say rượu … rõ từng năm qua.
“Được,” Chu Thịnh Nam khẽ đáp, nhưng vẫn dựa lòng , chịu cử động, thậm chí còn cọ cọ mang theo vài phần ỷ , nũng nịu như mèo con, “Mình ôm thêm lát nữa .”
Cận Bùi Niên ôm cô, cảm giác trong lòng như một thứ mất. Trong thoáng chốc, ngỡ đang mơ, còn cảm thấy chuyện chân thực.
“Ừm, ôm thêm lát nữa nào.” Đuôi mắt của ánh lên nước, khẽ đáp một câu ôm chặt trong lòng.
Nếu như thể, Cận Bùi Niên hi vọng họ thể mãi ôm thế , tách nữa.
Nhiều năm yêu nhưng như khiến tâm tư của trở nên khó nhịn, cho nên sợ.
Cận Bùi Niên khẽ vuốt mái tóc dài xoã lưng Chu Thịnh Nam, dịu dàng hôn lên mi tâm của cô, nụ hôn của cẩn thận từng li từng tí, vô cùng quý trọng.
Chu Thịnh Nam híp mắt một lát, tới khi buồn ngủ mới vội chui khỏi n.g.ự.c Cận Bùi Niên, đó cố gắng dậy phòng tắm đặng tháo trang sức và rửa mặt.
Bởi vì cả vương đầy mùi rượu nên cô thuận tiện tắm một cái, bây giờ mới cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc cô từ phòng tắm, Cận Bùi Niên nấu xong canh giải rượu và bưng nó đặt đầu giường, : “Canh còn nóng, em sấy tóc cho khô .”
Chu Thịnh Nam đáp lời, đó phòng treo quần áo. Lúc sấy khô tóc xong, cô liền thấy đang trải phẳng chăn gối giúp .
Cận Bùi Niên nuông chiều từ bé mà lớn lên, rõ ràng quen mấy việc , trải phẳng chăn gối cũng thạo, từng động tác đều cực kỳ vụng về, nhưng qua đôi mắt của Chu Thịnh Nam khiến lòng cô cảm thấy ấm áp nhiều.
Không bao nhiêu tỉnh lúc nửa đêm, cô từng mơ ước sự ấm áp thế . khi tỉnh , cô chỉ một , đối mặt với công việc thể ngơi nghỉ, đối mặt với nợ nần trả hết, đối mặt với bệnh tình của Chu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-177.html.]
Dường như Cận Bùi Niên cũng nhận bản trải giường khó coi, quan sát một hồi, xoay , chậm rãi vuốt phẳng nếp uốn, dáng vẻ cực kỳ tập trung, hề phát hiện Chu Thịnh Nam đang chằm chằm .
Cô lẳng lặng đó một hồi, đó chậm bước qua, ôm lấy từ phía .
Cả của Cận Bùi Niên cứng một chút, đó hồn, : “Tối qua sốt nên đổ mồ hôi, bây giờ mới chăn đệm cho em . thạo cách cho lắm, trải nên em chịu đựng một chút nha?”
Anh xoay , vỗ về đỉnh đầu của cô, “Canh giải rượu ăn đấy, em ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút .”
Anh đưa canh qua, Chu Thịnh Nam vươn tay bưng lấy thử một muỗng. Vậy mà hương vị nấu tới nỗi tệ!
Cô bất ngờ, “Anh nấu canh luôn ?”
“Làm nhiều quen tay thôi.” Cận Bùi Niên trả lời đơn giản.
Không ngờ câu khiến Chu Thịnh Nam ngây một lúc, trong lòng cô dâng lên một tia tự trách, mấp máy môi : “Thật xin …”
Cận Bùi Niên , trấn an cô, “Không liên quan tới em , là công ty cần xã giao tương đối nhiều.”
Nói xong, dặn dò Chu Thịnh Nam ăn xong canh, đó cầm điện thoại ngoài, còn cô thì nặng nề xoa đầu lên giường.
Không ngờ mới xuống, , ngủ bên cạnh cô.
Chu Thịnh Nam giật thót, kéo chăn qua phía . Cô sững , đôi mắt lộ sự kinh ngạc.
Cận Bùi Niên nghiêng cô, khẽ : “Em nghỉ ngơi cho , chỉ ở bên cạnh em thôi, gì khác.”
Nỗi lo trong lòng Chu Thịnh Nam chậm rãi nén bụng, đó chậm rãi khép mi.
Cận Bùi Niên vươn tay tắt đèn, xuyên qua bóng đêm ảm đạm, yên lặng cô, hề lên tiếng.
Rất nhanh, tiếng hít thở đều đặn của Chu Thịnh Nam truyền đến, rõ là cô ngủ say .
Cận Bùi Niên vươn tay kéo cô lòng, ban đầu Chu Thịnh Nam kháng cự, nhưng khi ngửi mùi hương quen thuộc, cô dần an tĩnh , tìm một tư thế thoải mái vùi trong lòng , tiếp tục giấc ngủ của .