Muốn Dựa Vào Em - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-01-04 06:07:23
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thịnh Nam ngủ một giấc sâu hề mộng mị, hiếm khi thư giãn như .

 

 

Buổi sáng hôm , lúc tỉnh , cô thấy vẫn đang trong lòng Cận Bùi Niên, đầu gối lên cánh tay của .

 

Nắng sớm phủ xuống gò má của , là sự khôi ngô ấm áp.

 

Cận Bùi Niên dần tỉnh , khẽ nhíu mày kêu đau một tiếng vì tê tay, đó thử động cánh tay vài .

 

Chu Thịnh Nam quýnh lên, ôm chăn dậy, đưa mắt , “Anh, chứ?”

 

Cận Bùi Niên cứng ngắc cử động tay mấy , đó nâng mắt cô, vươn cánh tay qua, “Hơi tê, là em xoa cho ?”

 

Chu Thịnh Nam đầu nữa, “Tối qua lúc em ngủ gối đầu lên tay của .”

 

Cận Bùi Niên nín , “Ừm, là mặt dày vô sỉ, lén cho em gối đầu, là tự chuốc lấy khổ. Chỉ là… cam lòng.”

 

Gò má của cô nóng lên, vẫn như cũ, chỉ mím môi hỏi: “Anh… bao giờ ?”

 

Tầm mắt của Cận Bùi Niên lập tức buông thõng bên mặt cô.

 

Ý của nhạt , im lặng một lát, hỏi: “Không tối hôm qua em sẽ đuổi nữa ? Vừa mới tối hôm qua thôi, em quên ?”

 

Chu Thịnh Nam lập tức giật , đầu .

 

Chẳng Cận Bùi Niên dậy từ lúc nào, bây giờ đang dựa lên đầu giường, sắc mặt của khi băng lạnh mấy phần.

 

Biết là hiểu lầm, Chu Thịnh Nam khẽ than một tiếng nghiêng lòng , giải thích: “Em ý đó, chỉ là chỗ em nhỏ, định sẽ ở đây mãi đấy chứ?”

 

Thấy Cận Bùi Niên gì, cô tiếp: “Công việc thường ngày của em bận, sớm về trễ. Quay phim thêm một thời gian nữa lẽ buổi tối cũng về nhà, nhà chỗ em đây? Vả gần đây đều dồn sức lực chuyện của em, ở công ty việc cần lo ạ?”

 

“Em cần quan tâm những chuyện ,” Cận Bùi Niên duỗi ngón tay nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu , sắc mặt nghiêm túc, “Bây giờ em chính miệng cho , trong lòng em coi là gì nào?”

 

Chu Thịnh Nam kinh ngạc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-178.html.]

 

Cận Bùi Niên hỏi nữa, “Quan hệ giữa chúng bây giờ là gì? Anh chính miệng em , mập mờ suy đoán nữa.”

 

Vành tai của Chu Thịnh Nam nóng lên, lông mi rũ xuống, đôi môi mấp máp.

 

hổ lầm bầm, “Anh cảm thấy là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó, còn ép hỏi em gì chứ?”

 

Cận Bùi Niên lập tức thu lạnh lùng mặt, bất ngờ cúi ép cô xuống hôn xuống môi cô một cái, “Nếu như xem em là nắm tay sống nốt quãng đời còn , bỏ nữa thì ?”

 

“Nếu như nhất định cố chấp như thì…” Chu Thịnh Nam vươn tay ôm , vùi mặt trong lòng , khẽ cong môi đáp: “Em cũng xem đó luôn!”

 

Trong mắt Cận Bùi Niên mang theo ý , ngửi hương tóc trong veo của cô, hài lòng nhỏ: “Em cho kỹ câu đấy, nếu đổi ý thì hậu quá sẽ nghiêm trọng.”

 

Chu Thịnh Nam ngoan ngoãn đáp lời, đó chần chừ một lát, : “Tạm thời em vẫn thể kết hôn cùng . Bệnh tình của em khỏi, mà em còn thiếu đại diện nhiều tiền nữa.”

 

Cận Bùi Niên xoa xoa gương mặt của cô, ánh mắt cưng chiều, chất giọng cũng dịu xuống, “Trước tiên sẽ giúp em trả tiền cho đại diện , còn tiền chữa bệnh cho , sẽ giúp em.”

 

“Không !” Chu Thịnh Nam cần suy nghĩ quả quyết từ chối.

 

Đối diện với sắc mặt trầm xuống của Cận Bùi Niên, cô liền giải thích: “Ba vốn dĩ thành kiến với em, nếu còn đối với em như , đến khi em gả nhà nhất định thể ngẩng đầu lên .”

 

Cô lay nhẹ cánh tay của , giọng mềm mại mang theo mấy phần cầu xin, “Anh chừa cho em một chút mặt mũi ba , ạ?”

 

Im lặng hồi lâu, Cận Bùi Niên gật đầu, “Được , sẽ giúp em .”

 

Anh xoay xuống, chằm chằm trần nhà đến xuất thần, lâu cũng gì.

 

Chu Thịnh Nam gần một chút, nâng mắt hỏi: “Anh giận ? Thật em thể xoay sở , bệnh tình của em tiến triển , lẽ sang năm sẽ xuất viện về nhà.”

 

“Về chuyện thiếu tiền Trang Tín, lương hiện tại của em cũng thấp, chỉ cần cố gắng việc thì nhanh sẽ trả xong thôi ạ.”

 

Cận Bùi Niên nghiêng đầu cô.

 

Anh siết chặt bàn tay của cô mấy , trong mắt giấu thương yêu, “Anh giận, chỉ là cảm thấy trời cao đối xử với em công bằng…”

 

Chu Thịnh Nam ôm lấy , : “ em thấy trời cao công bằng nha. Mặc kệ ông trời buộc em trải qua cái gì, nhưng ít nhất ông vẫn tặng cho em.”

Loading...